Cao Dật giơ tay ra, hứng được nước mắt cô rơi xuống, anh nắm chặt tay, sau đó ôm cô vào trong ngực.
"Được rồi, anh biết, anh biết, đừng nói nữa, chúng ta không để Tiểu Vũ Điểm đi học, chờ đến khi tóc con dài ra rồi đi, nhé?" Anh siết chặt lấy người phụ nữ gầy yếu vô cùng ấy, dùng sức để cô gần lại hơn với mình, hy vọng có thể giảm bớt cho cô một phân thống khổ.
"Hơn nữa, em không được quên, em không phải mẹ em, Tiểu Vũ Điểm cũng sẽ không phải em." Cao Dật lau khô nước mắt cho cô, người phụ nữ này thật sự quá thích khóc, thích khóc không chịu được
"Nhược Tâm, em yêu Tiểu Vũ Điểm, em yêu con như vậy, sao có thể sẽ để người khác bắt nạt con được chứ?" Anh dùng sức siết chặt cánh tay, "Mà anh cũng sẽ không, tuyệt đối!" anh tự cam đoan với chính mình, cũng là cam đoan với Hạ Nhược Tâm, anh cũng thích Tiểu Vũ Điểm, sao có thể không thương bé được.
Bé là bảo bối của họ mà.
"Vâng, cám ơn, cám ơn anh, Cao Dật." Hạ Nhược Tâm gắt gao nắm lấy góc áo của Cao Dật, cám ơn sự thấu hiểu của anh, cám ơn sự chăm sóc của anh, cám ơn anh có thể cho cô sự an ủi, thế là đủ.
Đúng vậy, cô không phải Thẩm Ý Quân, cô sẽ không bao giờ bạc đãi con mình.
Cô sẽ không trở thành Thẩm Ý Quân thứ hai, cô sẽ luôn yêu Tiểu Vũ Điểm của mình, sẽ không để cho Hạ Nhược Tâm thứ hai xuất hiện trên thế giới.
Tiểu Vũ Điểm của cô sẽ là đứa trẻ hạnh phúc, được sống trong tình yêu thương.
Tiểu Vũ Điểm dựa vào sô pha, hơi hơi mở mắt, sau đó ôm chặt lấu búp nê, bé chơi mệt rồi, cho nên, muốn ngủ, chuyện của người lớn, bé không rõ, cũng mặc kệ.
"Được rồi, anh thấy cả em và Tiểu Vũ Điểm đều thích khóc." Cao Dật dùng tay áo lau nước mắt cho cô, may là cô không thích trang điểm, bằng không hiện tại nhất định sẽ trở thành mặt mèo.
Hạ Nhược Tâm mặc ngón tay anh mơn trớn trên mặt, cũng chẳng thấy không thoải mái, cô chỉ thấy an tâm và an toàn.
Cô chậm rãi khép lại đôi mắt, cứ như vậy dựa vào anh, người đàn ông đã cho cô quá nhiều.
Cao Dật vỗ vai người trong ngực, mà liếc mắt một cái còn có bản sao thu nhỏ của Hạ Nhược Tâm, anh hơi cười ra tiếng, như vậy rất tốt, hai người đều đã đi ngủ rồi, như vậy, anh cũng nên đi ngủ thôi.
Anh ôm Hạ Nhược Tâm lên sô pha, đắp chăn lên cho cô, sau đó mới ôm bé con trên đất lên, đi vào trong phòng anh chuẩn bị riêng cho bé, bên trong toàn bộ đều là giấy dán tường phim hoạt hình, màu sắc sặc sỡ, búp bê chất thành đống, chẳng qua bé rất ít khi động tới, phần lớn thời gian bé chỉ chơi một con búp bê trong tay như thế này.
Anh ôm Tiểu Vũ Điểm đặt lên trên giường, dém chăn lại cẩn thận, còn may là lúc đứa nhỏ này ngủ rất ngoan, không đá chăn, nếu không lại mệt anh rồi.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh đi ra ngoài, ngồi bên cạnh Hạ Nhược Tâm, sau đó cười, được rồi, hai người đều đã ngủ rồi, như vậy, anh cũng muốn ngủ, cảm giác này, đúng là không tồi đâu.
Mà anh lại mở mắt ra, trên bàn chất đống đồ ăn, thoạt nhìn chỉ có là ăn tối, nhưng nếu do cô làm, liền tính là thừa, anh cũng hết cách tưởng tượng
Sự yên tĩnh chẳng mấy khi mới có được, giấc ngủ của ba người, vừa ấm áp cũng thật bình yên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...