Trên đường, một đôi chân lảo đảo đi tới, đó là một đứa nhỏ rất đẹp, trên đầu mang theo cái nón kết che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt trong veo chớp chớp, tròng mắt đen nhánh, lông mi cong dài, thỉnh thoảng lại rung rung, đôi môi hồng nhuận cong cong, chắc hẳn bé đang rất vui.
Trong ngực bé ôm con búp bê, một tay được người đàn ông cao lớn bên cạnh nắm lấy.
"Có muốn ăn cái gì để chú đi mua?" Cao Dật xoa má Tiểu Vũ Điểm, bởi vì đi mệt, khuôn mặt bé đỏ bừng, vô cùng đáng yêu.
"A, Tiểu Vũ Điểm muốn ăn kẹo que." giọng nói mềm nhẹ ngọt ngào làm Cao Dật như muốn hòa tan.
"Được rồi, chú đi mua kẹo que, nhưng chỉ được ăn một cái thôi, không sẽ sâu răng."
"Vâng." Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, Cao Dật tiếp tục nắm tay bé đi tới, đi đến một siêu thị.
Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng tránh phía sau Cao Dật, nghĩ, nhiều người quá, thân thể bé tẹo của bé bị bao quanh bởi đám người, Cao Dật cầm cây kẹo đến quầy thanh toán, tay nắm chặt tay bé, sợ đi lạc mất.
Một tay anh lấy ví tiền ra, mà Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn giữ chặt gấu áo anh, mẹ nói, phải bám theo người lớn, bằng không sẽ bị người xấu bắt đi, sau đó người xấu sẽ ăn luôn bé.
Lúc này, có hai người đi về phía này, trong tay họ còn cầm rất nhiều đồ vật.
"Cô ơi, có cần thiết phải mua nhiều như vậy không? Chị dâu mỗi ngày đều ăn đồ bổ, cứ ăn như vậy không sinh bệnh thì cũng sẽ ăn thành heo." Đỗ Tĩnh Đường hoàn toàn không đồng ý với đống đồ bổ trong tay dì, liền một lúc mua nhiều như vậy, rốt cuộc khi nào mới ăn hết.
"Con không nói không được à?" Tống Uyển đập một cái lên đầu Đỗ Tĩnh Đường đầu, "Heo cái gì mà heo."
Đỗ Tĩnh Đường xoa đầu, ôi, anh nói sự thật mà, sao không ai tin?
"Còn nữa, sao có thể ăn ra bệnh được?" Tống Uyển lắc đầu, lầm bầm lầu bầu, "Mạn Ni hiện tại cũng không phải chỉ có một mình, trong bụng nó còn có bảo bối tương lai của nhà họ Sở, đương nhiên phải bổ sung nhiều dinh dưỡng, bằng không, cháu nội bị đói, ta cũng thấy đau lòng."
Mà Đỗ Tĩnh Đường xì mũi xem thường, mới có mấy tháng, có thể đói được sao?
"Cô ơi, sao cô chỉ biết đến cháu trai mà chẳng thèm đoái hoài gì đến cháu gái thế?" Đỗ Tĩnh Đường chu môi, anh thích con gái, đáng yêu bao nhiêu, nhà họ toàn con trai, anh họ cũng là con trai độc nhất, anh cũng thế, cho nên cái nhà này rất thiếu con gái.
Ba anh ngày nào cũng ngồi trách mẹ, nói mẹ không có bản lĩnh, sinh không ra được công chúa, còn mẹ anh thì ngày nào cũng làm ầm lên trước mặt anh, bảo tại sao anh không phải con gái.
"Là con gái cũng tốt, ta cũng thích con gái." Kỳ thật bà cũng chẳng có tư tưởng trọng nam khinh nữ, chỉ cần là cháu ruột thì đương nhiên đều là máu thịt của mình, mặc kệ là nam hay là nữ thì đều giống nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...