Khả năng phục hồi sức khoẻ của người lớn tốt hơn trẻ con rất nhiều, vài ngày sau, Cao Dật đã có thể xuống giường đi lại, nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn muốn nằm chích, mà bé cũng không có cảm giác tịch mịch gì, bé có một con búp bê là đủ rồi, hiện tại lại có chú chăm sóc, không biết bé có bao nhiêu vui vẻ đâu.
Chỉ là, lúc này, bé lại đang giận dỗi với Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ quay qua, môi trề ra, "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không uống cái kia, Tiểu Vũ Điểm lớn rồi, không uống sữa, không uống sữa." đầu lắc như trống bỏi.
Hạ Nhược Tâm bất đắc dĩ lắc lắc bình sữa trong tay, thứ này có dinh dưỡng nhất, nếu con không uống cái này thì uống cái gì đây, cũng không thể đút cháo mãi được chứ?
"Làm sao vậy?" Cao Dật từ bên ngoài đi vào, trong tay anh cầm hai cái bát, là hai bát canh trứng mới mua. Anh đặt bát qua một bên, đi tới, cúi xuống nhìn Tiểu Vũ Điểm.
"Tiểu Vũ Điểm, con không ngoan." giọng điệu rất nhẹ, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ cúi đầu, tay vò vò, "Nhưng mà Tiểu Vũ Điểm, không muốn uống sữa, Tiểu Vũ Điểm lớn rồi, không phải trẻ con."
Cao Dật duỗi tay, ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, sau đó lấy bình sữa từ tay Hạ Nhược Tâm, anh để Tiểu Vũ Điểm ngồi trên đùi mình, sau đó hơn lắc bình sữa.
"Tiểu Vũ Điểm, con phải biết rằng, có nhiều đứa trẻ lớn hơn con nhưng vẫn uống sữa bình, hơn nữa, con mới ba tuổi, ở trong lòng mẹ con và chú, con còn chưa có lớn đâu, con còn nhỏ." anh hơi nhéo mũi Tiểu Vũ Điểm, rất vừa lòng với trạng thái của bé lúc này, khuôn mặt nhỏ rốt cục cũng có một ít huyết sắc, hình như còn nhiều thịt hơn, chắc chắn không lâu nữa sẽ trở thành khuôn mặt phúng phính như quả táo mà anh thích nhất.
"Mau nào, uống đi." anh đặt bình sữa vào trong tay Tiểu Vũ Điểm, lại xoa cái đầu trọc của bé, "Con là trẻ con, không ai cười con đâu." tựa hồ là đã sớm biết Tiểu Vũ Điểm nghĩ cái gì, cách Cao Dật khuyên cô vẫn luôn rất đặc biệt.
"Con uống xong rồi, chú mua cho con canh trứng, ngon lắm, một hồi uống xong sữa, chú lại cho con uống cái kia, nhé?"
Tiểu Vũ Điểm vừa nghe có canh trứng, liền cúi đầu, hai cái tay nhỏ cầm bình sữa lên uống, đôi mắt còn thỉnh thoảng còn nhìn hai cái bát trên bàn, bé giống mẹ, thích ăn canh trứng.
"Nhược Tâm, cầm một bát canh trứng lại đây." Cao Dật ngẩng đầu, nói với Hạ Nhược Tâm vẫn đang ngẩn người, con gái cô, giờ lại nghe lời Cao Dật, còn ngoan ngoãn nghe lời hơn lúc nghe cô nói.
Cao Dật buồn cười trước cô nàng ngơ ngác này, không phải cô cho rằng con gái mình bị anh cướp mất rồi chứ.
"A, vừa rồi anh nói gì đó?" Hạ Nhược Tâm ngượng ngùng nói, không phải cô cố ý, chỉ là do mải nghĩ quá thôi.
Cao Dật đỡ tay lên trán, "Nhược Tâm, anh bảo mang bát canh trứng qua đây." trong lòng anh lúc này là nhóc con kia, không thể động đậy được.
"Vâng." Hạ Nhược Tâm vội vàng đi qua, bê bát canh trứng, nóng quá.
Cô đặt bát lên trước mặt Cao Dật, tưởng anh muốn uống.
Nhưng Cao Dật lại đẩy về phía cô.
"Em uống đi, chắc lâu rồi chưa ăn cơm, uống nhiều một ít, như vậy thân thể mới có thể tốt lên được, bằng không, chờ Tiểu Vũ Điểm mập lên, em muốn ôm cũng chẳng ôm nổi con bé đâu." Mà Tiểu Vũ Điểm nghe được tên mình, ngẩng đầu lên, sau đó tiếp tục uống sữa, cái miệng nhỏ uống bình sữa, hiện tại bé chỉ có thể uống, không thể nói chuyện, bằng không sẽ không ngoan.
"Em......" Hạ Nhược Tâm phỏng cả tay, cô hít mũi, trước nay chưa từng có ai quan tâm đến cô, có đói không, có lạnh không, có mệt không. Chỉ có anh, đột nhiên cô thấy mắt ươn ướt, cô vội vàng cúi đầu, không muốn để anh thấy.
"Đúng vậy, nhanh uống đi, kia còn một bát là của Tiểu Vũ Điểm." Cao Dật cười ôn hoà, cúi đầu, lại xoa má Tiểu Vũ Điểm.
"Con cũng uống nhanh lên, bằng không lát nữa canh trứng nguội hết đó, xem lần sau con có dám không nghe lời mẹ nữa không, không uống sữa là không có canh đâuu."
Tiểu Vũ Điểm uống sữa, không ngừng gật đầu, uống một ít sữa bình mà được uống nhiều cái khác, về sau bé sẽ nghe lời mẹ.
Hạ Nhược Tâm bê bát lên, đặt bên môi, hương thơm vô cùng, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ ngon.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...