Cửa nhẹ nhàng mở ra, bác sĩ đi đến, lúc nhìn thấy tình cảnh trong phòng, chợt nghĩ, Cao tiên sinh đối xử với họ thật tốt, như vậy ông cũng có thể yên tâm, cũng vui thay cho cô Hạ và Tiểu Vũ Điểm, Cao tiên sinh là một người tốt.
"Anh Cao, anh cần phải kiểm tra thân thể, chuẩn bị cho cuộc tiểu phẫu, Tiểu Vũ Điểm không đợi được lâu."
Cao Dật ngắt lời bác sĩ, nói thẳng, "Tôi cũng là bác sĩ, tới thời điểm tôi đã làm kiểm tra toàn diện rồi, lúc nào cũng có thể tiến hành phẫu thuật."
Bác sĩ lại cảm thấy ngoài ý muốn, anh Cao này là bác sĩ á, một chút cũng không giống, trông giống một doanh nhân thành đạt thì đúng hơn, so với anh Sở kia, dường như là một chút cũng không kém.
"Ừ, tôi biết rồi. Như vậy tôi sẽ đi sắp xếp thời gian làm phẫu thuật." Sau khi nói xong, ông liền đóng cửa lại, cần làm phẫu thuật càng sớm càng tốt, bọn họ cũng đều biết.
"Anh không giống một cái bác sĩ." Hạ Nhược Tâm mở mắt, nghiêm túc đánh giá anh, ngũ quan rõ ràng, phá lệ lập thể, tuy rằng không quá mức tuấn mỹ, nhưng cũng vô cùng nam tính, mày rậm mắt to, môi hình nhỏ bé, vừa thấy đã biết không phải một người dễ trêu chọc.
Tuy rằng biết anh là bác sĩ, nhưng cô vẫn không thể nào liên tưởng được, nếu không phải từng nhìn thấy anh mặc quần áo bác sĩ, cô cũng không cách nào nghĩ đến, anh sẽ là một bác sĩ, lại còn là một bác sĩ y đức.
"Anh không giống, vậy em nói anh giống cái gì?" Cao Dật nhướng mày cười, những lời này anh nghe quá nhiều, nhưng anh thật sự là bác sĩ, còn là bác sĩ nổi tiếng.
"Như sát thủ ý." Hạ Nhược Tâm nghiêm túc phân tích, bộ dáng của anh lúc nào cũng cao thâm khó đoán.
"Thật sự không biết em ngốc hay là ngây thơ? Anh không tài nào tưởng tượng nổi em lại là mẹ của một đứa trẻ ba tuổi." Cao Dật búng trán cô, mà động tác như vậy, lại làm trán Hạ Nhược Tâm hơi ửnh lên, tựa hồ là hiện khỏe mạnh hơn rất nhiều.
"Thì em đâu có thông minh lắm đâu." Hạ Nhược Tâm lẩm bẩm nói, cô thật sự không thông minh, nếu không cũng sẽ không phải chịu nhiều thương tổn như vậy, nếu cô thông minh, như vậy cô đã biết cách tự bảo vệ mình, sẽ cách người đàn ông vô tình ấy rất xa.
"Không thông minh cũng tốt, quá thông minh sẽ rất mệt." Cao Dật để Hạ Nhược Tâm dựa vào ngực mình, anh thích nhất khuôn mặt hơi hồng hồng này của cô, cô là một người rất đơn giản, trong lòng nghĩ cái gì đều hiện hết lên mặt.
"Đừng giãy giụa, cứ như vậy đi, anh đã nói rồi, nếu em mệt mỏi, vậy giao hết cho anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...