"Dạ, tên con là Tiểu Vũ Điểm, năm nay ba tuổi, con họ Hạ, cùng họ với mẹ." Bé giơ ra ba ngón tay, cười xấu hổ. "Dì đẹp quá, trên người cũng thơm nữa, giống hệt mẹ á."
Bé cọ vào ngực Thẩm Vi, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Mà Thẩm Vi cũng cảm thấy như mình bị đứa trẻ này lây sang, bị bắt làm tù binh, cô thích nó, thích đứa nhỏ này.
"Tôi có thể biết nó bị bệnh gì không?" Thẩm Vi ôm Tiểu Vũ Điểm hỏi Hạ Nhược Tâm. Hạ Nhược Tâm tâm đột nhiên run rẩy.
"Nó bị bệnh bạch cầu cấp tính." giọng cô khô khốc, mãi cho đến khi bàn tay đặt trên vai cô kia dùng lực mạnh hơn một chút.
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ làm phẫu thuật sớm thôi."
"Em biết." Hạ Nhược Tâm nắm chặt túi giấy trong tay, rốt cuộc cũng cười, đúng vậy, phẫu thuật xong, con gái cô sẽ trở nên khoẻ mạnh.
Thẩm Vi đi theo sửng sốt nhìn, hoá ra đứa nhỏ này bị bệnh nan y như vậy.
Cô ngẩng đầu, hỏi người đang đứng phía sau Hạ Nhược Tâm, "Xin hỏi vị này là?" Trước giờ cô chưa từng nghe Hạ Nhược Tâm nhắc tới người này, cô còn cho rằng, Hạ Nhược Tâm chỉ biết có một mình Sở Luật thôi chứ.
"Xin chào, cô Thẩm, tôi là Cao Dật, là người hiến tuỷ cho Tiểu Vũ Điểm." nếu không phải người phụ nữ này có ý tốt, anh tuyệt đối sẽ không cùng cô ta nói nhiều thêm nửa câu, nếu cô ta làm tổn thương Hạ Nhược Tâm hoặc Tiểu Vũ Điểm, anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
À, hoá ra là như thế, vậy đứa bé này không sao rồi, cô tin, đứa trẻ ngoan như vậy, nhất định sẽ hạnh phúc.
"Được, giờ tôi phải đi rồi, nếu có cơ hội tôi sẽ lại đến thăm Tiểu Vũ Điểm."
Cô bồng đứa bé lên, nụ cười chân thật, nụ cười của cô trước nay vốn đều giả tạo, chỉ có lúc này, mới là thật tình.
Cao Dật đi qua ôm Tiểu Vũ Điểm về, Tiểu Vũ Điểm lắc tay, "Chào dì ạ!" mà bé nói xong, lại thấy mệt, ngáp một cái, bé dựa vào ngực Cao Dật trong, chậm rãi khép mắt.
"Cám ơn cô, Thẩm Vi." Hạ Nhược Tâm cầm túi giấy, ôm siết trong ngực, cô sẽ còn đứa bé, nhất định sẽ.
Thẩm Vi xoay người, giống như lúc tới, bóng dáng màu đen dần viến mất trong tầm nhìn
Cô nói đúng, nếu không có cô ấy, có lẽ hiện tại cô đã không phải cô như bây giờ, mà cuối cùng cô cũng hiểu ra, Thẩm Vi từ trước tới nay đều chăm sóc cô, như vậy nên trong hoàn cảnh ấy cô mới không mất đi trinh tiết. Cô không bị hủy, thật sự không. Nhưng mà, cô vẫn ô uế. Phụ nữ từ đó ra, làm gì có ai còn trong sạch.
"Tiểu Vũ Điểm mệt rồi, chúng ta mang nó đi ngủ đi." Cao Dật một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay kéo tay Hạ Nhược Tâm, anh chẳng hỏi cái gì, cũng không nói cái gì, giống như Thẩm Vi nói, anh không muốn ép cô, nếu có một ngày, cô muốn nói cho anh, như vậy, tự nhiên sẽ nói.
"Ừ." Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, đi theo anh, Cao Dật cẩn thận để Tiểu Vũ Điểm lên giường, sau đó đắp chăn cho bé, thân thể đứa nhỏ cực kỳ suy yếu, vậy nên rất dễ chìm vào giấc ngủ.
"Đừng lo lắng, nó không sao đâu." Cao Dật lạo đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm, biết cô đang nghĩ cái gì, mà anh cũng sẽ không để Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện.
Hạ Nhược Tâm vô lực cười, sau đó ngồi bên giường bệnh.
Cao Dật nhẹ nhàng thở dài một hơi, cong tay, ôm vai Hạ Nhược Tâm, để cô dựa vào người mình, "Em có thể tin tưởng anh."
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, sau đó mới tựa đầu lên vai anh, cô tin tưởng, cô thật sự tin tưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...