Lý Mạn Ni nhếch môi cười, không biết lúc này cô đang đắc ý hay là vui mừng, cô cảm giác mình thật sự đã có được Sở Luật rồi, cuộc sống của cô đã không còn Hạ Nhược Tâm, cũng chẳng còn đứa bé kia. Hai người hiện tại, thật là rất hạnh phúc.
Sở Luật rút cuộc cũng lấy lại được tinh thần, sau đó nhìn Lý Mạn Ni bên cạnh vui cười, có thể nói là hạnh phúc vui vẻ, cô ấy có phải rất hạnh phúc không, thế nhưng anh lại không cảm thấy chút hạnh phúc nào.
Lòng anh trĩu nặng.
Anh cắn chặt lấy đôi môi mỏng, cứ như vậy đi, qua ít ngày rồi cũng ổn thôi, anh bây giờ đã là một người cha rồi, hiện tại anh thật sự cái gì cũng không thiếu.
Anh cúi đầu xuống, hôn lên trán Lý Mạn Ni, nhưng mà trong anh lúc này tâm lặng như nước, không có nửa phần rung động.
Trong bệnh viện, Hạ Nhược Tâm đút bánh ngọt cho con gái ăn, Tiểu Vũ Điểm chỉ ăn vài miếng rồi không ăn nữa.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không đói bụng nữa."
Đôi mắt chớp chớp, Tiểu Vũ Điểm đưa tay đẩy chiếc bánh ngọt mà cô bé đã từng rất thích ăn ra, cô bé cảm giác bụng mình trướng lên rất khó chịu, tuyệt không muốn ăn nữa.
"Ngày mai mẹ lại cho con ăn cũng được nhé?"
Hạ Nhược Tâm buông chiếc bánh ngọt trong tay, không hề ép con gái.
"Vâng, cái này để ngày mai Tiểu Vũ Điểm ăn ạ."
Tiểu Vũ Điểm nói rồi ôm lấy cổ Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm với tay lấy một bình sữa, đặt trên bàn tay bé nhỏ của cô bé.
"Cái này, Tiểu Vũ Điểm uống sữa bò đi nào."
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, cô bé không muốn uống.
Hai bàn tay nhỏ bé ôm bình sữa trong ngực, cô bé hiện tại ngay cả nói cũng không muốn nói.
"Mẹ rất vất vả mới mua được cho con đấy, nếu con không uống, mẹ sẽ buồn lắm đấy."
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn con gái, nếu như cô bé không uống, làm sao có thể có sức lực để kiên trì đây.
Tiểu Vũ Điểm tủi thân mím lấy cái miệng nhỏ nhắn, cuối cùng chỉ cúi đầu, miệng uống lấy sữa trong bình, tuy rằng cô bé rất không muốn uống, nhưng mà, cô bé càng không muốn mẹ buồn.
Hạ Nhược Tâm đưa tay đặt trên chiếc đầu nhẵn trụi của con gái, Tiểu Vũ Điểm rũ đôi hàng mi, sau đó từng chút từng chút uống cạn bình sữa.
Không uống được, không dễ uống một chút nào, cô bé về sau tuyệt đối không muốn uống sữa tươi nữa.
Cô bé cầm bình sữa trong tay khoát khoát, sau đó đưa cho Hạ Nhược Tâm xem:
"Mẹ, mẹ xem, Tiểu Vũ Điểm uống cạn sạch rồi."
Cô bé đem bình sữa đặt trong tay Hạ Nhược Tâm, sau đó nằm xuống trong lòng mẹ, nhẹ nhàng rúc khuôn mặt nhỏ nhắn vào đó.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm mệt, cảm thấy buồn ngủ lắm ạ... mẹ nhớ sáng gọi Tiểu Vũ Điểm dậy nhé..."
Một lát sau cô bé nhắm lại đôi mắt, chiếc miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, nằm trong lòng mẹ nó là ấm nhất đấy, cô bé rất thích.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm thích mẹ, rất yêu mẹ a."
Hàng lông mi có chút run rẩy, cô bé nhỏ giọng nói, sau đó liền trở nên yên lặng, bởi vì, cô bé đã ngủ rồi, yên tĩnh ngủ rồi.
Cô bé luôn ngủ rất ngoan ngoãn, chỉ cần có búp bê, cô bé có thể không làm phiền chút gì đến ai cả, thoáng cái ngủ đến lúc trời sáng.
"Mẹ cũng yêu Tiểu Vũ Điểm lắm."
Hạ Nhược Tâm hôn lên trán con gái, lúc này mới đem chăn đắp lên người con bé, cô nhẹ nhàng vỗ phần lưng nhỏ, muốn cho cô bé càng thêm an tâm để ngủ.
Bốn phía rất yên tĩnh, ánh đèn ấm áp phả vào gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Vũ Điểm, trong mơ hồ, màu da trắng của cô bé gần như là trong suốt, đây là một loại trắng không bình thường, mà là một loại trắng thuộc về bệnh trạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...