Lại nhắm hai mắt lại, cô gắng thư giãn một chút, đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên, anh ấy vội vàng mở hai mắt ra, người cũng đánh giật mình một cái thật vội vàng đấy, anh ấy cầm điện thoại lên, lần này coi như đã tỉnh táo thực sự, thật sự chính một cú điện thoại kịp thời, bằng không thì, chắc anh có thễ đã ngủ quên mất rồi.
Thời gian quan trọng như vậy, tại sao có thể dùng để ngủ, sao có thể, làm sao dám.
"Này, anh..." Một chữ anh ấy cũng thốt không nên lời, trong giây lát, anh đứng lên, sắc mặt trong nháy mắt đã trở bên khó chịu.
"Anh Sở, tại sao có thể làm như vậy, ngày mai đã giải phẫu rồi, đứa bé kia vừa rồi còn...Này! Anh Sở, anh Sở!"
Bác sĩ cầm lấy điện thoại mà phía đối phương đã dập máy, toàn bộ người ngẩn ra như khúc gỗ.
Cuộc giải phẫu ngày mai, sẽ bị hủy bỏ.
Sở Luật từ chối quyên tặng cốt tủy.
Không rảnh rỗi để bàn bạc trao đổi.
Mọi người về sau đừng quấy rầy anh.
Làm sao có thể như vậy, làm sao có thể, không phải xong xuôi hết rồi hay sao? Mọi người cũng đã chuẩn bị tất cả sẵn sàng, hơn nữa vừa rồi Tiểu Vũ Điểm còn thoát chết từ bàn tay tử thần, lần này chính là vận may của cô bé, thế nhưng chỉ có một lần mà thôi, còn có lần tiếp theo sao?
Đứa bé đang chờ anh cứu mạng đấy.
Tại sao có thể vô trách nhiệm như vậy, cho bọn hắn hy vọng, rồi lại để bọn họ rơi xuống địa ngục lạnh lẽo như thế?
Đây là giải phẫu, việc này là cứu một mạng, đây không phải trò chơi, đã chết có thể phục sinh, tính mạng chỉ có một lần, chỉ có một lần mà thôi.
Đùng một tiếng, anh đặt điện thoại xuống bàn, anh ấy bây giờ phải nói thế nào với đứa trẻ, phải nói thế nào với người mẹ đáng thương đó đây, đây là hy vọng cuối cùng đấy, đã không có, cũng có nghĩa là tính mạng đứa bé cũng sẽ không có, một sinh mệnh bé nhỏ như vậy, một đứa bé đáng yêu như vậy cơ mà.
Anh ấy bất lực ngồi trên ghế, anh là một bác sĩ, đã chứng kiến nhiều sinh mệnh mất đi, chỉ là sinh mệnh có tuổi đời như vậy vẫn khiến anh đau lòng xót xa.
Thật là một đứa trẻ đáng thương.
Cầm ca bệnh trong tay lên, anh ấy đi ra ngoài, chẳng qua là khi anh đứng ở cạnh cửa, nhìn xem Hạ Nhược Tâm vỗ về thân thể Tiểu Vũ Điểm, anh ấy không thể nào cất nổi bước chân, cũng không có cách nào nói ra chuyện đó.
Anh ấy quyết định giấu chuyện này thêm một ngày, đê hai mẹ con có thể ít thêm một ngày tuyệt vọng cũng tốt hơn, anh ấy nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhường lại toàn bộ không gian cho hai mẹ con họ, có lẽ, đây chính là lần cuối bọn họ có thể ở bên nhau như vậy.
"Mẹ..."
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng mở mắt, bàn tay nhỏ bé dụi mắt, lúc nhìn thấy Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nở nụ cười, nụ cười đứa trẻ từ trước đến nay đều ngây thơ như vậy, trong sáng như vậy.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm rất yêu mẹ, mẹ phải nhớ Tiểu Vũ Điểm đấy, không được quên đau nhé."
Bàn tay nhỏ bé của cô bé nhẹ nhàng cầm lấy lọn tóc của Hạ Nhược Tâm, chỉ là, rất nhanh chóng lại mếu máo nói:
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm sợ lắm."
"Không cần phải sợ, con xem, mẹ không phải đang ở đây sao?"
Hạ Nhược Tâm đưa tay đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cảm thấy được nước mắt con bé đang rơi trên mặt, mà Tiểu Vũ Điểm cũng đặt khuôn mặt mình bám sát lấy tay mẹ, cảm nhận được hơi ấm rút cuộc cũng ngừng khóc.
Tay của mẹ nó thật lớn, to bằng cả khuôn mặt của Tiểu Vũ Điểm vậy.
Cô bé đưa bàn tay nhỏ bé của mình đặt lên tay của Hạ Nhược Tâm, nheo mắt so đo rồi nói:
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm sẽ lớn lên như mẹ sao?"
Cô bé nghịch lấy ngón tay của Hạ Nhược Tâm, đôi mắt được nước mắt rửa sạch nên trong veo.
Tất cả mọi thứ trong thế giới của cô bé đều trong sạch như vậy, thuần túy như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...