Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Sở Luật, bé ngồi trên đùi Hạ Nhược Tâm, nhìn chằm chằm Sở Luật, là bọn họ cướp bàn của mẹ con bé, để mẹ bé phải ngồi ở đây, mà bé, sẽ nhớ kỹ gương mặt người đàn ông đó.

Bé lại cúi đầu ăn bánh ngọt mà Hạ Nhược Tâm đút, sau đó, trên bàn kia, xuất hiện một cái bánh ngọt vô cùng lớn, Tiểu Vũ Điểm cũng chỉ nhìn thoáng qua, đối với bé mà nói, lớn hơn nữa cũng không bằng cái bánh ngọt nhỏ trong tay mẹ bé, còn nữa, lớn quá bé cũng ăn không hết, sẽ làm bụng nhỏ nổ mất.

Hai ly rượu vang được bưng lên bàn, Sở Luật đặt một ly vào trong tay Lý Mạn Ni, hai người giống như vợ chồng mới cưới, hưởng thụ không khí ngọt ngào khó có, nhưng mà, trên mặt người đàn ông đó vẫn không có biểu tình gì, thế nhưng hai mắt của anh đã ôn hoà hơn trước rất nhiều, thói quen nhiều năm làm cho anh có sự kiên nhẫn với Lý Mạn Ni nhiều hơn người khác, cũng săn sóc nhiều hơn người khác.

“Luật, cám ơn anh.” Lý Mạn Ni chớp mắt, giống như là muốn làm cho người ta nhìn thấy nước mắt chuyển động trong mắt cô, thể hiện rằng cô là một người phụ nữ dễ cảm động và dễ thoả mãn.

“Đồ ngốc, cám ơn cái gì, chúng ta là vợ chồng.” Tay anh đặt trên mặt cô, ngón tay với các vết chai nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, đáy mắt là đau lòng và áy náy, gần đây, đúng là anh đã có lỗi với người vợ này.


Anh bị ma quỷ chiếm lấy đầu óc rồi sao.

Đôi môi anh mím chặt, có lẽ, chuyện giữa anh và người phụ nữ kia, đã xong rồi, người như vậy không đáng để anh lãng phí nhiều thời gian như vậy, thậm chí là bỏ bê người vợ thương yêu mình.

“Luật, em rất rất yêu anh, anh có yêu em không?” Lý Mạn Ni nắm tay Sở Luật đặt trên mặt mình, hình như cô gái nào cũng thích nói lời yêu, đều hỏi đàn ông về yêu, yêu cầu đàn ông phải yêu, cũng muốn có được tình yêu của đàn ông, con gái không chỉ cần hành động thể hiện tình yêu, mà còn cần lời nói phát ra từ miệng.

Yêu? Gương mặt Sở Luật co rút một chút, anh bắt đầu cảm thấy mê man, anh có yêu cô không? Thật ra, ngay cả anh cũng không biết, anh yêu Dĩ Hiên, bởi vì từ nhỏ cô đã là người vợ mà anh lựa chọn, đó là sự kiên trì trong lòng anh, nhưng mà bốn năm qua đi, thậm chí anh đã quên mất trên đời này còn có một người như vậy, có thể nhớ, cũng chỉ là Dĩ Hiên với dáng vẻ trước đây, gương mặt tròn như quả táo trông rất đáng yêu, mà dáng vẻ sau khi lớn lên của cô lại làm cho anh cảm thấy mơ hồ.


Anh yêu Lý Mạn Ni, có lẽ là vậy, nếu không phải yêu, sao anh có thể cưới cô, nhưng mà có khi anh lại quên mất sự tồn tại của cô.

Nhưng mà, nếu cô muốn nghe anh nói.

Sở Luật nắm chặt tay Lý Mạn Ni, nói một cách máy móc, “Đương nhiên là anh yêu em, không yêu thì sao có thể cưới em được chứ?” Bàn tay hai người ở chung một chỗ, hình ảnh như vậy, thật sự sẽ làm cho người ta cảm thấy rất tốt đẹp, một đôi yêu nhau, môn đăng hộ đối, vẻ ngoài tương xứng, không phải một bức tranh xinh đẹp thì là cái gì, mà bức tranh này, thật sự chỉ có thể dùng chữ xinh đẹp để hình dung.

Từ khi đi vào, bàn tay bọn họ chưa từng tách ra, cho đến khi bọn họ rời đi, vẫn không tách ra, đúng là một đôi vợ chồng vô cùng ân ái, làm cho người khác vừa ghen tị lại vừa hâm mộ.

“Đã ăn no chưa?” Hạ Nhược Tâm lau bơ dính trên mặt con gái, đôi mắt có chút bi thương, thì ra, là bọn họ, cô đã nghe thấy tình yêu của bọn họ, cũng nhìn thấy tình yêu của bọn họ.

Anh, đúng là yêu cô ấy, mà đối với anh, Hạ Nhược Tâm chỉ là một món đồ chơi, một món đồ vật này nọ mà thôi, hoặc có thể chỉ là một cô gái nhà giàu, rõ ràng đã sớm biết, đã sớm hiểu, nhưng mà, lòng của cô vẫn đang đau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui