Editor: Tuna
“Nếu cô không muốn cởi, như vậy, liền rời đi đi.” Cô ấy lại là nằm xuống, nhắm lại hai mắt, “Đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu cô quyết định muốn ở lại cái chốn tăm tối này, thì nhanh chóng đem thiện lương cùng tôn nghiêm của cô vứt bỏ đi, ở đây chính là chốn tận cùng của địa ngục, cái chảo nhuộm này, sẽ biến cô thành màu sắc mà chúng tôi cần.”
Hạ Nhược Tâm hơi giật mình, tay cô cuối cùng là buông, sau đó run rẩy lại một lần nữa đặt trên áo, một viên, hai viên, cô cúi đầu, trên ngón tay thon dài thỉnh thoảng xuất hiện một hai giọt nước.
Ngay lúc toàn thân bại lộ trước mặt mọi người, cô gắt gao nhắm chặt hai mắt, toàn bộ thân thể đều là đang run bần bật, phải biết rằng, thứ cô cởi không phải chỉ là quần áo mà còn có tôn nghiêm của cô, trong sạch của cô, nhân sinh của cô, mà ở nơi đây, phụ nữ là gì, bất quá cũng chỉ là một món hàng mà thôi.
Hàng hóa thì cần gì tôn nghiêm.
Bọn họ đều là bán đứng thân thể của bọn họ, sau này, cô cũng là một phần trong đó.
Được đó, người phụ nữ nhẹ nâng mi mắt, sau đó lại là nhắm lại, “Cô là xử nữ sao?”
Hạ Nhược Tâm sửng sốt một chút, sau đó ngón tay run rẩy đem quần áo của mình mặc vào, cho dù dưới ánh sáng mờ như vậy, nhưng cũng có thể thấy được, mặt cô không còn chút sắc.
“Không phải, tôi đã có một đứa con gái ba tuổi” nhớ đến Tiểu Vũ Điểm, cô dùng sức lau khô nước mắt, cô không thể khóc nữa, bởi vì, cô phải làm một người mẹ kiên cường, con gái còn đang chờ cô, chờ cô đi cứu nó.
“Nga, nhìn không giống người đã từng sinh con chút nào” người phụ nữ lại dò xét nhìn cô một cút, dáng người như vậy, gầy đến đáng thương, sao có thể giống người đã từng sinh con?
“Tôi……” Hạ Nhược Tâm cắn môi, có chút khó lòng mở miệng, “Tôi có thể lấy trước một ít tiền được không?” Cô có thể không? Bệnh của Tiểu Vũ Điểm bây giờ rất cần tiền.
Mà người phụ nữ kia vẫn nằm trên ghế, không biết là ngủ hay chưa.
Nửa ngày sau, cô ấy mới là nâng tay lên, ở không trung nhẹ phẩy, “Cô đi xuống lấy đi,” nhưng nhanh chóng giọng nói biếng nhác đã được thay bằng một âm thanh lạnh hơn cả băng tuyết, “Cô đừng tưởng rằng cô có thể chạy trốn, bởi vì cô không có năng lực này” nói xong, lúc này đây, cũng không nói nữa, tựa như đã ngủ thật sâu.
Hạ Nhược Tâm thân thể khẽ run, cười khổ, “Cô yên tâm, tôi trước giờ đều chưa hề nghĩ đến việc trốn chạy.” Hàng mi dài hạ thấy, che lại đôi mắt bi thương, “Tôi sẽ không đi, bởi vì, tôi còn cần rất nhiều tiền.”
Tay cô xiết chặt lấy quần áo, cảm thấy bản thân thật dơ bẩn, kỳ thật, cô cũng đã rất dơ rồi, dơ thêm một chút nữa cũng chẳng là gì.
Có chút thê lương cười, cô xoay người rời khỏi nơi này.
Trong ánh sáng mông lung, người phụ nữ vẫn nằm đó, cho đến tận khi một gnuowif đàn ông đến nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô.
Một chút một chút, làm như trấn an, cũng tựa như thói quen.
“Sao em lại muốn để cho cô ta biết khó mà lui?” Tiếng nói rầm thấp vang lên, mà lúc này, ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ.
Cô hơi hơi nâng đôi mắt, thì ra là cô không hề ngủ, nhưng mà, khuôn mặt tràn đầy sắc bén lúc nảy, thay bằng một chút nhàn nhạt khó nói bằng lời.
“Anh không có phát hiện ra sao? Cô ấy rất giống em lúc trước.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...