Hơi thở ấm áp tới gần, Hạ Nhược Tâm chết lặng nằm xuống, cô đóng chặt hai mắt, chờ đợi loại tra tấn tiến đến, chỉ là nửa ngày, người đang ông bên người cũng không có bất kỳ động tác gì.
Cô mở ra cặp mắt của mình, lại chỉ nhìn thấy ánh người đàn ông khinh thường: " Cô cho rằng tôi muốn chạm vào cô như vậy sao?" Anh cười lạnh một tiếng, xoay người, một mình kéo chăn che kín.
Lúc này Hạ Nhược Tâm mới cẩn thận kéo qua một góc chăn, co chính mình lại, rõ ràng hai người nằm ở trên một cái giường, nhưng giữa bọn họ không có yêu, chỉ có hận.
Mà cô không biết, Sở Luật đưa lưng về phía cô nắm chặt ngón tay của mình một chút, trong tròng mắt đen lóe lên chật vật, anh vậy mà phát hiện, vừa rồi, anh đối với người phụ nữ này, vậy mà không đành lòng.
Nhất là bộ dạng cô ủy khuất, anh lại mềm lòng như thế.
Nhưng rất nhanh, anh lại gợi lên khóe môi của mình, không đúng, anh chỉ là sợ, chơi đùa chết cô mà thôi, bọn họ còn nhiều thời gian.
Mà Hạ Nhược Tâm lại nhẹ nhàng đánh một cái rùng mình, thỉnh thoảng lông mi thật dài khẽ động.
"Dĩ Hiên, Dĩ Hiên..." Thỉnh thoảng tiếng rên rỉ truyền đến trong tai cô, cô đột nhiên bừng tỉnh, người đàn ông bên cạnh thống khổ nỉ non lấy, mà mỗi một cái tên đều sẽ để cho trái tim cô không ngừng co rút.
"Anh trai nhỏ..." Môi của cô hơi hơi khép mở, lại không có bất kỳ tiếng nào.
Cô cẩn thận duỗi tay ra, đặt ở trên trán người đàn ông, trên trán của anh, cô có thể đụng chạm đến mồ hôi.
Cô đột nhiên, chỉ là cảm giác được đau lòng, có phải mỗi lúc trời tối anh đều như thế hay không, nhớ cái người yêu cực sâu, nếu như, nếu như người chết kia là cô, anh có thể cao hứng một chút hay không.
"Dĩ Hiên: "Tay của cô đột nhiên bị anh nắm chặt, cô đều không thể rút ra, Dĩ Hiên, tại sao em có thể rời anh Luật? Em biết không? Anh Luật đã đợi em nhiều năm, tại sao có thể rời đi.
Thỉnh thoảng người đàn ông lẩm bẩm, khác biệt với bình thường lạnh lùng, anh lúc này, thật để cho người ta đau lòng.
"Dĩ Hiên..." Sở Luật bay người qua, lôi kéo bàn tay cho anh ấm áp, dùng sức kéo một phát. Cứ kéo Hạ Nhược Tâm vào trong ngực của mình.
Sau đó môi ấm áp hôn lên miệng nhỏ của cô, không phải cướp bóc, mà chính là dịu dàng, không phải trả thù, mà chính là yêu, nhưng anh muốn không phải cô.
"Dĩ Hiên..." Phần môi có anh có tiếng thâm tình, nhưng sẽ chỉ làm Hạ Nhược Tâm cảm giác càng thêm bi ai, lần đầu tiên anh hôn cô, chỉ là coi cô thành cô gái khác.
Cô không phải Hạ Dĩ Hiên, cô là Hạ Nhược Tâm, cô là Hạ Nhược Tâm a...
"Dĩ Hiên, anh yêu em." Anh vội vàng chiếm lấy môi cô, rất ngọt, thật mềm, đây là Dĩ Hiên của anh, cô không có chết, không hề rời đi anh.
"Ngoan, Dĩ Hiên đừng khóc: "Môi của anh nếm được hương vị mặn, hôn lên cặp mắt của cô, ôm thật chặt cô gái trong ngực, mà anh đã không biết, anh là đang nằm mơ, hay là xuất hiện ảo giác, chỉ biết, chính mình không muốn buông ra.
Chỉ là, người phụ nữ trong ngực anh lại khóc càng thêm thương tâm, nước mắt không ngừng rơi xuống như thế, không biết là ẩm ướt tâm người nào, lại che mất tình người nào.
Hạ Nhược Tâm mở hai mắt mình ra, lông mi thật dài chợt khẽ hiện lấy, thì ra, anh lại có thể dịu dàng như vậy, nếu như dịu dang như vậy cho cô, như vậy, để cho cô dùng một cái mạng đổi lấy cũng được.
Sở Luật sốt ruột hôn cô gái trong ngực, sau đó anh ôm chặt cô, cũng không có động tác kế tiếp, mà tiếng hít thở của anh truyền đến lần nữa, kỳ thật, không có ai biết, hiện tại rốt cuộc là anh bị đè nén thành bộ dạng gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...