Editor: Ngạn Tịnh.
"Chuyên viên trang điểm cũng có thời điểm linh cảm cạn kiệt, cũng có lúc tâm tình không tốt. Tôi mặc dù không có kỳ sinh lý như phụ nữ, nhưng trong tháng vẫn có mấy ngày không làm việc, hiện tại, chính là mấy ngày này"
Sở Luật nhướng mày. Anh cũng không biết rốt cuộc đắc tội với người này chỗ nào, mà mỗi lần gặp đều giống như anh thiếu cậu ta rất nhiều tiền vậy.
"Được rồi, Lý tiểu thư, lễ phục đã được đưa tới, cô có thể đi thay" Tần Lạc đặt mông xuống ghế sô pha, bắt chéo chân. Đối với một Lý Mạn Ni mờ mịt vẫn là coi như khách sáo, dù sao cũng là khách, lễ phép vẫn là điều cần thiết.
Mà khi Lý Mạn Ni vào phòng thay đồ, Tần Lạc mới buông hai chân xuống, ngồi nghiêm chỉnh, như cười như không nhìn Sở Luật.
"Cậu muốn biết cái gì?" Sở Luật hào phóng thoải mái cho anh rà quét. Hai người cũng xem như bạn lớn lên từ nhỏ, mặc chung một cái quần, tất nhiên đối với cảm xúc của đối phương cũng tính là hiểu biết ba phần.
"Tôi muốn biết người phụ nữ kia giờ ở đâu? Tôi đã nói rồi, nếu không cần thì tặng cho tôi, tôi cần một tác phẩm tốt" Tần Lạc đặt một ngón tay lên cằm, nhẹ nhàng làm động tác sờ sờ. Động tác này, biểu cảm này, thật là mất hồn.
Mà sắc mặt Sở Luật liền trần xuống, khí lạnh trên người càng dày thêm.
"Tần Lạc, tôi đã nói rồi, không được đánh chủ ý lên cô ấy" Mà cô ấy trong miệng anh là ai, cả hai đều hiểu rõ.
"A... Cậu không cho phép? Với thân phận gì? Với lý do gì? Cậu cho rằng bây giờ cậu là ai? Chồng của cô ấy? Hay là chồng trước?" Tần Lạc không ngại châm chọc. Anh ta không sợ Sở Luật mặt lạnh cùng thủ đoạn của anh, hiện tại trong bụng anh ta đang có một ngọn lửa. Người đàn ông này là kẻ đã hủy hoại một tác phẩm tuyệt vời.
Nắm tay bên người Sở Luật nắm chặt, sau đó nở một nụ cười lạnh, "Người phụ nữ kia đã chết, nếu cậu muốn tìm, vậy cậu có thể đi tự sát. Nhảy xuống biển, thắt cổ, nhảy vào xe, cái gì cũng được"
Tần Lạc nhún nhún vai, "Mất đi một tác phẩm tốt, tôi sẽ đau lòng, sẽ đau răng, nhưng là, tôi còn không cho rằng, thứ kia còn quan trọng hơn cả mạng của mình"
"Còn cậu?" Anh đứng lên, đi về phía Sở Luật, môi đỏ xinh đẹp nhẹ cong, "Cậu hỏi tim mình một chút, cậu có thật sự muốn cô ấy chết hay không? Cô ấy chết rồi, cậu có thật sự cao hứng, hưng phấn hay không?"
Tần Lạc để lại một câu ý vị thâm trường như vậy, hai tay đút túi quần, sau đó đi qua Sở Luật. Chỉ là đi vài bước, lại quay đầu lại.
"Tôi có khi cảm thấy tôi đôi khi có chút biến thái, mà cậu, còn biến thái hơn cả tôi. Thích tra tấn người khác, còn thích tra trấn cả chính mình"
Nói xong, còn nhướng nhướng mày. Hàng lông này thật dày, thập phần có sự mỹ lệ nam tính. Tuy rằng ngũ quan có chút âm nhu, chỉ là, không có ai xem anh như phụ nữ cả.
Anh đẹp, rất trung tính, có chút yêu mị, mà là yêu mị của đàn ông, chứ không phải của phụ nữ.
So với Sở Luật âm tình bất định, loại người mà người khác đoán không ra tính cách như Tần Lạc, dường như càng phiền toái hơn. Bởi vì bạn sẽ không biết, giây tiếp theo anh ta có nổi điên lên, trực tiếp bóp chết bạn hay không.
Mà lúc này, cửa phòng thay đồ được mở ra, Lý Mạn Ni mang theo làn váy thật dài đi ra. Tần Lạc ngay cả xem cũng không muốn xem. Không phải khẩu vị của anh ta, ngay cả nhìn cũng đã không thích rồi.
Người phụ nữ bình thường như vậy, mặc mấy bộ đó vào, cũng chẳng đẹp đến chỗ nào.
"Luật" Lý Mạn Ni đi tới trước mặt Sở Luật, rồi lại đi một vòng, "Anh xem em mặc vậy có đẹp không?" Cô trộm ngắm qua gương, trách không được có nhiều minh tinh dùng cách gì cũng muốn anh ta tạo hình cho mình. Đôi tay của anh ta thật sự sẽ giao cho phụ nữ một linh hồn mỹ lệ, một giấc mộng công chúa mỹ diệu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...