Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Sở Luật đặt tay lên trán con gái, con gái yêu đừng sợ, ba sẽ cứu con, không phải là ghép thận sao, ba sẽ cho con một quả, không, hai quả cũng được.

Lúc này điện thoại lại reng lên, anh cầm điện thoại, chỉ là lúc nhìn số điện thoại, đồng tử giãn ra. Anh đặt điện thoại qua bên, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, lo con bé sợ hãi, thật ra mọi người đều biết, Tiểu Vũ Điểm, thật ra là đứa trẻ rất nhát.

“Luật, là em, em sắp về rồi, đúng rồi, Tiểu Vũ Điểm, gần đây con vẫn khỏe chứ, em mang về rất nhiều đồ, con bé nhất định sẽ thích.”

Sở Luật vô lực nhếch môi.

“Cuối cùng em cũng về, con gái sắp không nhận ra em rồi.” Anh nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt đầy sự đau khổ, nhất là nhìn những cây kim đang châm vào khắp cơ thể con gái mình.

“Ây da, xin lỗi, em biết mình sai rồi.” Túi của Hạ Nhược Tâm thực sự rất nặng, nhưng mà, xách nặng hơn nữa cũng nguyện ý, trong túi đều là những viên đá sặc sỡ nhặt được cho con gái.

“Em về ngayi, em mang về được mấy thứ tốt, còn có ít hoa cỏ đẹp đem về nhà trồng.” Cô nói cách nhẹ nhàng, trong một thoáng không cảm thấy giọng của Sở Luật có sự bất thường, không biết là Sở Luật giả vờ quá thành công, hay là cô lúc đấy cũng không chú ý.

Sở Luật tắt điện thoại, anh lại nắm lấy ngón tay của con gái.

“Con gái yêu, con nói, mẹ về rồi, nhìn thấy con như thế này thì phải làm sao bây giờ? Ba không nên đi công tác, mà có đi thì cũng phải mang con theo đúng không, con từ bé luôn ốm yếu, khó khăn lắm mới lớn, sao lại xảy ra chuyện này?”

Anh lại cầm điện thoại, reng một tiếng, có tin nhắn đến.


“Ba, xe đã sửa xong chưa, đã lúc này rồi, trễ quá.”

Được rồi, Sở Luật chỉ tay vào điện thoại, ngón tay nhúc nhích bấm mấy chữ "ba sắp tới rồi" nhưng miệng anh lại cười lạnh nhạt, băng giá.

“Con gái yêu, đừng sợ, ba ra ngoài một chút.” Anh cẩn thận đắp chăn cho con gái. "Chút nữa ba bảo chú với ông nội qua, đúng rồi, còn có anh trai với bác, bọn họ cũng đến chơi với con, đừng sợ, nhớ chưa?”

Anh đứng dậy, đúng lúc Cao Dật bước vào.

“A, anh phải ra ngoài sao?” Sở Luật dáng vẻ như vậy rõ ràng là phải ra ngoài, nhưng sắc mặt của anh không được tốt đều hiện lên trên mặt, đồng thời toàn thân anh toát lên một sự lạnh lùng làm mọi người sợ.

“Làm phiền anh chút.” Sở Luật nhìn đồng hồ trên cổ tay mình: “Lát nữa sẽ có người qua.”

“Yên tâm đi.” Cao Dật không nói gì, cũng không hỏi, anh bước đến cái máy, cẩn thận kiểm tra số liệu: “Anh đừng quên, con bé trước đây cũng từng gọi tôi là ba, chỉ là tôi lúc đó quá ích kỉ, thật có lỗi với con.”

“Đến nay con bé thành như vậy tôi cũng có một phần trách nhiệm, lần này con bé kiểm tra kết quả không tốt, tôi nên nói với mọi người, nhưng, cuối cùng sự tự trọng đáng chết gây nên chuyện."

Bước đi của Sở Luật chậm lại, thực ra nói trách anh ta không bằng tự trách anh, là anh không phát hiện con gái có điều gì khác lạ, mà còn tạo cơ hội cho những người đó, nhưng bất luận là ai, là ai hại con gái của anh, anh phải cho bọn họ cả đời này đều không thể quên hậu quả.

Anh đi ra ngoài, môi nhếch lên đặc biệt lạnh lùng, dường như người đi đường, đều bất giác cảm thấy sự lạnh lùng kỳ lạ, cũng là không hẹn đều bước nhanh, sợ xảy ra chuyện với người đàn ông này.

Lâm Thanh bước tới, anh ta cầm điện thoại, gương mặt, lộ ra vẻ vui mừng.

Nhưng anh ta vừa tới, sắc mặt đột nhiên bất ngờ, ngay cả biểu cảm vui vẻ vừa nãy trong chốc lát, đều dừng lại ngay lúc này.

“Sở Tương, cô đang làm gì vậy, sao lại không vào?”

Lúc này Sở Tương đã thay quần áo, cũng trang điểm lại rất tinh xảo, cô đã đứng ở cửa, thỉnh thoảng xoắn khóa từ.

“Hình như tôi đã khóa cứng, mở không được.”

Trên trán của Sở Tương đẫm mồ hôi, cũng khiến phấn trang điểm trên mặt nhòe đi.


Lâm Thanh tới, cũng đem tay mở cửa: "Cô làm gì vậy, Sở Luật sắp đến rồi, cô muốn việc của chúng ta sắp thành lại hỏng sao, muốn chúng ta đền mạng sao?"

Anh bắt đầu mở cửa, lúc đó, điện thoại của anh cũng reng.

Trong lòng anh bắt đầu có cảm giác không tốt, không phải là Sở Luật sắp đến sao.

Anh lại cầm điện thoại xem, cả thân ươt đẫm mồ hôi.

Quả nhiên, ông ấy sắp đến rồi.

“Chúng ta phải làm sao đây?” Tất nhiên Sở Tương cũng biết là ai sắp đến: “Anh không phải nói nửa tiếng sau ông ta mới về sao, tại sao sớm như vậy đã về tới rồi?”

Sở Tương bắt đầu lo sợ, phải nói, Sở Luật trong lòng cô tồn tại như vị thần, nhưng đồng thời cũng như ác quỷ, nếu chuyện không thuận lợi như bọn họ muốn, cô thậm chí có thể dự kiến được kết quả của mình, điều này cô không thể gánh vác, cũng không thể chịu trách nhiệm.

"Ông ta đến thì đến, chúng ta còn sợ ông ta sao?" Lâm Thanh tuy nói miệng như vậy nhưng trong lòng bàn tay đã toát ra không ít mồ hôi, tay cũng bắt đầu vặn mạnh nhưng cửa vẫn không mở ra.

Lúc này, bên tai bọn họ, đã nghe thấy tiếng bước chân, mà tiếng bước chân này giống như là bùa đòi mạng đang từng chút từng chút cắt vào tâm can của bọn họ, tâm trí của bọn họ.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Cộp... cộp...


Tiếng giày đi trên sàn nhà...

Đột nhiên, Sở Tương cảm giác như có cơn gió lạnh thổi qua, cô sợ sệt quay đầu lại, suýt nữa là hét lên, cô nắm chặt áo, toàn thân bắt đầu run rẩy.

“Ba... ba...”

Trên mặt Sở Luật vẫn giữ nụ cười, nhưng nụ cười chỉ diễn tả một phần của đôi mắt, trong đồng tử, cũng hiện lên hình bóng của một nam một nữ.

Hóa ra là nó?

Thật sự là bọn nó?

Sao vậy, ăn của anh, uống của anh, tiêu tiền của anh, bây giờ nhìn giống chó, học cách cắn chủ sao?

“Chú Sở, sao chú lại tới đây?” Lâm Thanh thả lỏng tay, anh bỏ mắt kính lên kệ, cũng là khiến bản thân bình tĩnh, chỉ là mặt của anh cứng đơ, trong lòng bàn tay ướt đẫm, sự bất an dường như đã bán đứng anh.

Rốt cuộc anh ta còn trẻ, tất nhiên anh ta không có thủ đoạn của Sở Luật. Sở Luật sống đến hơn 40 tuổi, lúc anh còn trẻ là nhân vật quát tháo một phương, làm sao Lâm Thanh có thể so được, cho dù lúc anh còn nhỏ thì Lâm Thanh chỉ bằng ngón tay của của Sở Luật huống hồ bây giờ Sở Luật đã trải qua rất nhiều chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui