Là con gái mình lớn nhanh quá.
Anh nhìn mà cảm thấy đau lòng.
Đến ngày hôm sau, Sở Luật đến chỗ của Tần Lạc nhuộm tóc.
“Tại sao lại muốn nhuộm tóc, nhìn vậy cũng phong cách lắm mà?” Tần Lạc chẳng muốn Sở Luật nhuộm đen hai tóc mai trắng này chút nào, anh ấy thật sự cảm thấy hai nhúm lông này của anh rất có cảm giác nghệ thuật, người bình thường chắc là sẽ không mọc được như thế đâu.
Mà hai nhúm lông trắng này cũng đã trở thành thương hiệu của Sở Luật rồi, nhuộm để làm gì.
“Con của tôi thích, cứ nhuộm đi.” Sở Luật bắt chéo hai chân, chỉ cần con gái thích, đừng nói là bắt anh nhuộm tóc, cho dù bắt anh cạo trọc đầu, anh cũng rất sẵn lòng.
“Nô lệ cho con gái!” Tần Lạc bĩu môi, “Chỉ anh là có con gái thôi sao, mấy năm nay, anh nói anh khoe cái gì nhiều nhất, còn không phải là con gái của mình?”
“Đúng, tôi đang khoe con gái đó, anh có không?”
Sở Luật nâng mí mắt lên, vẻ mặt đó, khiến Tần Lạc ngay lập tức cầm cây kéo nện hắn.
“Ngồi đàng hoàng cho tôi.” Anh đá vào ghế, bắt đầu nhuộm tóc cho người đàn ông đáng ghét nhưng anh cũng không dám đánh này, tất nhiên anh là một người vô cùng có đạo đức nghề nghiệp, cho dù trong lòng có chút không thăng bằng, cho dù không thích, cho dù muốn đánh người, thế nhưng trước mặt công việc anh sẽ không bao giờ lơ là.
Nếu không tự đập bảng hiệu của mình, người chịu thiệt chỉ có thể là anh.
Tóc của khách là sự khẳng định đối với anh.
Tất nhiên đầu của Sở Luật cũng thế, tuy là rất muốn giống bổ trái dưa vậy, đâm thẳng một dao vào, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể là suy nghĩ mà thôi, đối diện với cái đầu đang giương mắt nhìn này của Sở Luật, cảm giác này nên nói sao nhỉ, cũng khá là khiến người ta cảm thấy buồn bực.
“Xong rồi.” Anh lấy kéo ra, sau đó lùi về phía sau vài bước, thưởng thức tác phẩm của mình một cách rất là hài lòng.
“Sở tiên sinh, chúc mừng anh, lại trẻ ra 10 tuổi nữa.”
Sở Luật đứng dậy, nhìn vào gương chỉnh sửa lại tóc của mình, quả nhiên trẻ lại không ít, vốn dĩ tuổi của anh cũng khá là trẻ, lại thêm đổi kiểu tóc khác, với nhuộm lại tóc mai ở hai bên, thực sự rất giống người đàn ông ba mươi mấy tuổi.
“Sở Luật, anh không đi bán, thật là đáng tiếc.”
Tần Lạc sờ vào cằm của mình: “Nếu anh đi làm trai bao bảo đảm là vào cái tuổi này được yêu thích lắm.”
Sở Luật vén tay áo của mình, sau đó giơ một chân ra, đá thẳng vào người Tần Lạc, Tần Lạc nhất thời không có chú ý, bị một cước này của Sở Luật đá lăn xuống đất.
Chết vì ngu, chưa bao giờ thấy ngu đến thế, con người đúng là chết vì ngu.
“Hóa đơn đưa tới công ty của tôi.” Sở Luật lấy áo khoác của mình, khi đi tới cửa, dừng lại: “Tiền thuốc men của anh cũng có thể tính vào.”
Anh vuốt mái tóc của mình một cái, đối với kiểu tóc này cũng khá là hài lòng, tiếc là vợ không có ở đây, không thể chia sẻ cùng cô, nhưng anh chắc chắn là con gái bảo bối của mình nhìn thấy sẽ rất là vui.
Đúng rồi, qua mấy ngày là tới buổi họp phụ huynh của con rồi, anh sẽ đến đó với tạo hình này, anh sẽ không làm mất mặt của con gái bảo bảo đâu, chỉ là hình như anh đã quên, từ nhỏ tới lớn, buổi họp phụ huynh của Tiểu Vũ Điểm đều do anh đi, đừng nói là hai tóc mai của anh đều bị bạc trắng, cho dù là cả mái tóc đều bị trắng đi, trong số các phụ huynh, anh cũng tồn tại như là một vị thần vậy.
Anh đúng là đã dạy dỗ con gái rất tốt, khiêm tốn, có lễ phép, lại rất có khí chất.
Đứa trẻ như thế, dù ở trong gia đình nào, cũng sẽ khiến họ cảm thấy tự hào.
Anh dừng xe tại cổng của trường học, chuẩn bị rước con đi ăn cơm.
Tiểu Vũ Điểm đang vẫy tay chào tạm biệt bạn học, khi nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu cách đó không bao xa, biết là ba của cô đã tới. Cô ôm cặp chạy qua, những năm nay, đều là như thế, bất kể gió mưa, rước cô đều là chiếc xe đó, cũng đều là người đàn ông trong xe.
Cửa xe mở ra, cô ngồi vào, sau đó nhìn thấy mái tóc mới của Sở Luật, ngay lập tức con mắt liền sáng lên.
“Ba của con thật là soái.”
Tiểu Vũ Điểm nheo lại con ngươi có cùng màu với ba, đúng là cảm thấy ba của mình đẹp trai ghê, cha cô đúng là người ba đẹp trai nhất, tốt nhất trên thế gian này.
Cô vươn tay ôm lấy cổ của ba như trước vậy
“Ba ơi, Tiểu Vũ Điểm yêu ba nhất đấy.”
Sở Luật cũng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy mũi của mình cay cay, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của con: "Ừ, ba cũng yêu Tiểu Vũ Điểm nhất."
Đây là bảo bối quan trọng nhất của cuộc đời anh, là máu thịt tiếp diễn của anh.
Tiểu Vũ Điểm lấy điện thoại ra, sau đó chụp cho Sở Luật một tấm ảnh thật là soái, rồi tải lên diễn đàn của tập đoàn Sở Thị, chắc là không lâu nữa bài đăng này sẽ hot lắm đây.
“Ngồi yên, thắt chặt dây an toàn.” Sở Luật vươn tay đè vai của con gái xuống, “Muốn ăn cái gì, địa điểm cho con chọn?”
Tiểu Vũ Điểm thắt chặt dây an toàn, à, cô phải suy nghĩ xem nên đi ăn gì đây.
Chỉ là, cái điện thoại cô đang cầm trong tay chợt reo lên, tim của cô thắt lại, sắc mặt cũng biến đổi theo, cô cúi đầu, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cái tên hiện trên màn hình không phải ai khác mà chính là Lâm Thanh.
Cô cúp máy, không có nghĩ là sẽ đưa lên nghe. Từ khi biết được Lâm Thanh muốn lợi dụng cô để đối phó ba của cô, cô đối với Lâm Thanh chẳng còn chút thiện cảm nào nữa.
Nếu như muốn hỏi cô có yêu Lâm Thanh không, có lẽ cô sẽ trả lời, cô không hề yêu.
Đó chẳng qua là sự rung động nhất thời, nhưng cho đến bây giờ cô mới biết được là, thì ra đó chỉ là một âm mưu, nhưng sau những âm mưu đó, những sự rung động, những cái mặt đỏ tim run, thật ra đều là những trò cười mà thôi.
“Sao thế bảo bảo?” Sở Luật phát hiện con gái có gì đó không bình thường, vừa muốn dừng xe, Tiểu Vũ Điểm lấy điện thoại nhét vào trong cặp, nở nụ cười với anh: “Không có chuyện gì ạ? Con chỉ là đang nghĩ, phải làm thế nào để ba mời con ăn một bữa ngon?”
À, cô cắn ngón tay của mình, nên ăn gì đây, rốt cuộc nên ăn gì đây?
Sở Luật xoa đầu của con: “Con cứ từ từ suy nghĩ đi, không gấp.”
Đương nhiên, anh đúng là đã bị con gái lừa, không phải tại vì anh dễ bị lừa, mà là trước mặt của con gái, anh chỉ là một người ba, chứ không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Sở Thị.
Mà ở bên kia, Lâm Thanh vứt điện thoại của mình lên bàn.
Sở Chỉ Hi, giỏi đấy, đúng là giỏi thật...
Anh ta cười lạnh thành tiếng, đừng tưởng là cô trốn tôi thì chuyện này xem như kết thúc, cha của cô nợ tôi, cô nợ tôi, món nợ này, chúng ta không chết không thôi.
Tiểu Vũ Điểm sờ lên cánh tay của mình, không biết tại sao đột nhiên lại cảm thấy lạnh người.
Bầu trời bên ngoài có chút âm u, chắc là tại trời sắp mưa...
Bỏ cây dù trong tay xuống, dưới cơn mưa là khuôn mặt xinh đẹp của một thiếu nữ, trên mái tóc của cô có những giọt nước thấm ướt mi dài gần như có chút khác người, môi của cô gái có chút tái nhợt, cũng có thể là tại vì trời lạnh.
“Hắt xì...” Cô ôm lấy cánh tay của mình, đóng cây dù trong tay lại, bỏ ở bên cạnh, cô lùi về phía sau một bước, sau đó mở chiếc túi của mình ra, từ bên trong lấy ra một chuỗi chìa khóa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...