Anh hẳn từ người đàn ông kia học được rất nhiều thứ, cũng từ ánh mắt Thẩm Vi thấy được sự thất bại của chính mình.
Anh nghĩ mình có thể kiên trì rất lâu kia.
Xa xa một mảnh kia trời xanh mây trắng chiếu vào mặt anh, khiến anh nhớ về các ký ức cũ, hình như có thứ gì đó đang tràn đầy trong tim anh.
Vô tình không ai biết người đàn ông này sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Thẩm Vi ôm khung hình trong lòng mình, giống như trong năm năm nay đây là điều cô làm nhiều nhất. Cô ghé đầu vào bàn, hầu như đem mặt mình vùi hẳn vào cánh tay.
Cũng hình như chỉ có làm vậy cô mới có cảm giác an toàn.
Ước gì Tam Ca vẫn còn, cho cô sự chăm sóc, mà lúc này ở Giang Nam cô mới hiểu được Tam Ca đến tột cùng đang làm gì, đang phải chịu những gì.
Cô nhớ Tam Ca, mỗi ngày đều nhớ.
Hạ Nhược Tâm nói, Sở Luật sẽ cho rửa chân cho cô ấy, ai có thể tưởng tượng đường đường là tổng tài của tập đoàn Sở thị lại tự mình rửa chân cho vợ, ai có thể tưởng tượng một người lạnh lùng như Tam Ca cũng sẽ rửa chân cho cô.
Hạ Nhược Tâm nói, nếu như một người phụ nữ có thể gặp phải một người đàn ông tốt như vậy chắc hẳn là đã tích không ít đức. Chỉ là Thẩm Vi không biết mình cả đời chưa từng làm chuyện tốt, lại mang tội đầy mình, cô tình nguyện chết để đổi lấy mạng sống cho Tam Ca. Cô có thể dằn vặt Thượng Quan Đồng, cũng có thể khiến Thượng Quan gia nhà tan cửa nát, thế nhưng cô cũng biết cho dù là cô giết một trăm, một nghìn Thượng Quan Đồng vẫn không có cách nào khiến Tam Ca sống lại.
Mơ mơ màng màng cô cảm giác có người nhìn cô, quen thuộc như thế, giống y như Tam Ca. Cô nhớ lúc mình vừa được Tam Ca cứu ngay cả ngủ cô cũng không dám, nhưng không biết vì sao cô luôn cảm giác có người ở cửa xem chừng cô, che chở cô. Từ đó, cô mới có thể ngủ ngon.
Mà càng lâu dần về sau, cô mới biết người kia không ai khác ngoài Tam Ca, anh biết cô vẫn luôn dễ giật mình tỉnh giấc, vì vậy lúc ban đầu anh đều trải đệm chăn ngủ ngoài cửa. Có thể là từ khi đó, cô đã tập thành thói quen có Tam Ca bên cạnh.
Ai có thể đảm bảo, thói quen không phải một cách thức của tình yêu?
Một cánh tay đặt nhẹ lên vai cô, vỗ nhẹ. Cô đột nhiên ngẩng mặt lên, đường nhìn mông lung, người đàn ông trước mặt lướn lên thật là dễ nhìn.
"Tam Ca "Cô nở nụ cười "Thật tốt, em rốt cuộc có thể mơ thấy anh..."
Bốp một tiếng, khung hình trong tay cô rơi xuống đất, cô vươn hai tay ôm lấy mặt của Tam Ca, giống như trước kia, từ thân thể anh hấp thu nhiệt độ ấm áp mà cô thích.
Tam Ca vươn tay nhẹ vỗ về mặt của Thẩm Vi, trong nháy mắt đó, có giọt nước rơi xuống từ khóe mắt anh.
Năm đó, anh bảy tuổi, anh không cha không mẹ, không nhà để về, cũng không có người thân, anh thường xuyên đều là phải xin cơm ăn, đi nhặt từng cái chai nhựa đã bỏ đi bán lấy tiền mới mới có thể nuôi sống chính mình, mới có thể sống sót.
Có một ngày, trời đổ mưa to, anh không chỗ dung thân, không thể làm gì khác hơn là trốn phía dưới mái hiên một gia đình nọ, gia đình này hẳn là rất có tiền, không biết bên trong có nuôi chó hay không.
Anh rúc thân thể nho nhỏ dưới mưa, mà mưa cũng không ngừng rơi xuống thân anh, rất nhanh làm quần áo của anh đều ưởt sũng. Anh lạnh đến không ngừng run rẩy, cũng sợ chính mình thực sự chết dưới cơn mưa này.
Đột nhiên có một chiếc ô màu xanh che đến trên đỉnh đầu anh, anh mở hai mắt ra, thấy được một cô gái rất đẹp, cô hình như rất nhỏ con, mỏng manh như thủy tinh vậy. Cô nhìn tựa như búp bê, tóc đen, mắt to, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, cô mặc một bộ váy màu trắng rất đẹp, chân cũng đi một đôi giày da, trang phục nhìn qua là biết ngay con nhà giàu.
Cô gái nhỏ cắn ngón tay út e thẹn rồi thật nhanh đưa ô vào trong tay anh, sau đó chạy vào mưa. Anh đang nắm cán ô, cảm nhận được sự ấm áp duy nhất giữa cơn mưa lạnh như băng.
Hai tay anh đem cán ô nắm chặt, sau đó núp vào một góc tường.
Chỉ là sau đó không lâu, từ bên trong mưa to chạy đến một cô bé, tóc của cô đều ướt sũng, quần áo cũng giống như vậy, mà trong ngực của cô còn ôm một thứ gì đó.
Một lần nữa, cô chạy tới bên người của anh, sau đó ngồi xổm xuống từ trong người lấy ra một hũ đựng tiền rất đẹp nhét vào tay anh, sau đó từ trong bọc lại lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt, còn có một cái áo bành tô.
"Như vậy anh sẽ không lạnh nữa." Cô hé cái miệng nhỏ nhắn cười, tóc dài như suối xõa tung, cô là người con gái đẹp nhất anh từng gặp. Anh ăn đồ ăn vặt cô đem đến, cô gái nhỏ rõ ràng mặc rất nhiều quần áo bên trong, hẳn là cô thấy lạnh lắm. Ahh mở hủ đựng tiền ra, lấy tiền đựng bên trong ra ngoài.
Cô gái này cho anh rất nhiều tiền, có thể cô cũng không biết được nó nhiều bao nhiêu, nhưng mà lại nhìn ra được đây là toàn bộ số tiền cô có.
Anh vẫn chưa từ bỏ ý định tìm gặp lại cô gái hôm ấy, sau khi tìm đến vài trường học mới tìm được cô, anh biết tên của cô, gọi là Trầm Tiểu Vi, đích thị là con nhà giàu. Lúc đầu anh còn nghĩ có thể thường xuyên gặp cô, cho đến một ngày anh không còn gặp cô trên con đường quen hàng ngày nữa, thật lâu cũng không gặp lại.
Mãi sau này anh mới biết là cô đã dọn đi, đi một chỗ rất xa. Anh nhớ cảm giác bị lạc mất cô lúc đó rất khó chịu, bởi vì anh xem cô là người bạn tốt duy nhất. Mặc dù cô không biết nhưng thật ra anh vẫn luôn ở đây, nhưng vì anh quá tự ti, anh chỉ là một trẻ mồ côi còn cô là một công chúa nhỏ.
Sau này trưởng thành rồi, anh bắt đầu cùng anh em vào sinh ra tử, những vết sẹo cứ chồng chất hết năm này qua năm khác, năm sau nhiều hơn năm trước. Thế nhưng đến bây giờ anh vẫn không quên được cô gái ngày đó, thẳng đến khi anh thành lập ra Giang Nam, danh tiếng của anh truyền xa, không một ai dám chọc tới, cũng không ai dám trêu vào.
Cho đến một ngày, anh gặp mấy gã đàn ông đang làm nhục một người phụ nữ, mặt của cô gái ấy không có bất kỳ sự tức giận nào, da trắng đến mức trong suốt, mặt cũng không chút huyết sắc, tóc cô ấy rất loạn, đôi mắt cũng yên tĩnh lạ thường. Tất cả quần áo dường như đều bị xé nát, hơn nữa hạ thân đang là một mảnh huyết nhục mơ hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...