Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Thượng Quan Đồng của hiện tại đã bị thời gian biến thành một bà già rồi. hai khóe mắt đã hiện lên những vết chân chim, da dẻ nhăn nheo, cùng với việc nhiều năm qua làm loại công việc này đã khiến sức khỏe bị suy yếu làm cho lão hóa nhanh hơn khiến người ta cảm thấy so với những người phụ nữ bằng tuổi khác bà già hơn cả chục tuổi. Mà vẻ bề ngoài của bà, nếu có đàn ông đến tìm cũng sẽ không chọn người phụ nữ già như bà, có điều, đối với những người đàn ông không có tiền, không tuấn tú vẫn đồng ý chi một chút tiền coi như để nếm thử mùi vị đàn bà thôi, chỉ cần là đàn bà thì bọn họ sẽ không quá để ý đến việc còn trẻ hay không, sức lực tốt hay không.

Thẩm Vi tắt video đi.

Xem vậy là đủ rồi, cô đương nhiên rất hài lòng, chỉ cần mỗi khi thấy trong lòng khó chịu, đều sẽ đến đây, để bản thân vui vẻ từ việc thấy được nỗi đau khổ của người khác.

Cảm giác như vậy cũng không tệ. Thời gian 10 năm, vốn không để lại bên cạnh cô ấy bất kì thứ gì. Thời gian luôn đối với những người phụ nữ như cô, như Hạ Nhược Tâm hết sức nhân từ, cũng có thể vì bọn cô đã trải qua quá nhiều đau khổ rồi, vì vậy bọn cô già đi rất chậm, hơn 30 tuổi rồi vẫn còn trẻ trung như phụ nữ đôi mươi vậy, trừ việc đôi mắt có chút tang thương, lạc giữa dòng người họ vẫn giữ được đôi mắt có thần như bình thường.

Lúc Thẩm Vi đi đến phòng mình thì thấy một cô bé đang ngồi ngay trước cửa, cô bé đang chăm chú làm bài tập, thân hình mảnh khảnh, tóc buộc gọn lại giống như một bông hoa.

Cô không khỏi bật cười, công chúa bé bỏng của cô tới rồi.

Cô đi tới ngồi xổm trước mắt cô bé: "Sao hôm nay lại qua đây vậy?" Cô xoa đầu cô bé, chớp mắt nhìn, đứa trẻ này đã lớn như vậy rồi.


Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu, vẫn y như trước kia ôm choàng lấy cổ Thẩm Vi: "Con chào dì Vi, con đói rồi nên đi qua đây ăn nhờ một bữa."

Cô bé cười tít mắt, gương mặt có chút mũm mĩm nhưng vẫn là một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, cái tính nết vẫn không khác xưa là bao, trước mặt người nhà vẫn cứ là một đứa nhóc mà thôi, vốn dĩ đúng là một đứa trẻ nhưng cũng là một thiếu nữ rồi. Trong mắt của người ngoài, đứa trẻ này lại vô cùng chín chắn.

Thẩm Vi nựng lấy khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm: "Bé cưng của dì sao lại xinh đẹp như vậy chứ?"

Thẩm vi dường như mỗi lần gặp Tiểu Vũ Điểm đều thấy gương mặt của cô bé đều ngày càng sắc xảo, điều này cũng dễ hiểu, ba vốn đẹp trai, mẹ lại xinh đẹp như vậy, cô bé này đúng là đẹp từ trong trứng nước mà.

"Ha ha..." Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó mà bật cười thành tiếng.

Tiểu Vũ Điểm ngơ người ra: "Dì Vi, có chuyện gì mà cười vui vậy?"

"Cười con đó." Thẩm Vi lại nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp đẽ của Tiểu Vũ Điểm. Trong mấy năm nay không ít người biết, nhưng Sở Luật lại không nhận ra, con bé đã trở thành một ngôi sao sáng rồi.

"Con nói xem, con xinh đẹp như vậy, ba con có phải ngày nào cũng lo lắng con sẽ bị đám lang sói ngoài kia bắt đi không?"

Tiểu Vũ Điểm thở dài một hơi, nhét sách vào trong cặp: "Ba ba hôm nay dọa cho bạn nam trong lớp sợ phát khóc rồi, thật là, cậu ấy không có ý gì cả, chỉ là con để quên vở bài tập nên cậu ấy tới trả lại cho con."

Thẩm Vi xoa xoa mái tóc của Tiểu Vũ Điểm, cô hiểu rõ con người của Sở Luật, anh cưng con gái đã mức quá đáng luôn rồi. Còn về Sở gia gần đây cũng không có chuyện gì ồn ào cả.

"Về sau cũng không có việc gì, đừng có tiếp xúc với Sở Tương kia quá gần." Thẩm Vi híp mắt lại, mắt nhìn người của nàng không sai bao giờ, cô ở đây cũng sắp gần mười năm rồi, kiểu đàn ông con trai gì cũng đều thấy qua, người phụ nữ chung thủy cũng đã thấy rồi.


Phụ nữ ở đây đều có vẻ hung dữ, bản chất đều ai cũng vậy, Sở Tương đó không phải là thứ tốt đẹp gì, nhỏ tuổi như vậy nhưng rất nhiều tâm tư.

"Dì Vi yên tâm đi, con với chị ấy ít khi nói chuyện lắm." Tiểu Vũ Điểm khoác ba lô ra sau lưng. Tất nhiên sẽ không đi gần với Sở Tương đó, tuy vậy nhưng Sở Tương cũng từng có ý định tiếp cận cô bé nhưng cô bé không muốn liên quan nhiều đến người đó, dù sao hai đứa bé đều họ Sở, đều được bảo vệ dưới tên của ba. Nhưng sự bài xích của cô bé dành cho Sở Tương cũng không kém những người khác.

Cô bé đưa tay xoa xoa bụng. Kỳ thực thì ở đây với những chỗ khác cũng không có quá nhiều khác biệt, nhưng cô bé sợ nhất là đi khám sức khỏe, bởi vì cô bé biết một quả thận của mình ở trong người Sở Tương. Năm đó, cô bé mới có 4 tuổi, tình hình cụ thể ra sao cô không nhớ rõ, chỉ biết rằng rất là đau.

Bởi vì chuyện này, ba đến bây giờ cũng không muốn nói chuyện với bà nội, họ trước đây có hiềm khích, nhưng chuyện đã là từ rất lâu rồi mà chuyện của người lớn thì không liên quan đến trẻ con, nhưng cô bé cũng không sao có thể muốn lại gần bà nội nữa.

Cũng vì câu nói này, bà nội là của Sở Tương rồi. Với cả, cô bé cũng không thiếu bà, ông bà ngoại và bác bên Lục gia đều rất thương cô bé, cô bé có rất nhiều người yêu thương, tất nhiên còn có cả dì Vi nữa. Mẹ nói dì Vi rất cô đơn, vì vậy qua bên dì Vi nhiều một chút, buổi trưa thì hãy qua nhà dì Vi ăn trưa.

Thẩm Vi cởi bộ đồ công sở ra thay vào một đồ bình thường mặc ở nhà. Nếu nói mấy năm gần đây Thẩm vi thay đổi thứ gì nhanh nhất thì đó chính là phòng bếp. Cô thật sự rất cảm kích vì có Hạ Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm đã ở bên cạnh cô mấy năm nay, phòng bếp của cô mới bắt đầu có sinh khí trở lại.

Tiểu Vũ Điểm đặt ba lô xuống rồi đi tới trước bàn sách, cầm bức ảnh trên bàn lên, những kỉ ức của hồi nhỏ có người đàn ông này, chỉ là nếu không phải đến bây giờ vẫn ở chung thì thật sự cô bé cũng không nhớ được nhiều.

Đây là chú Tam, có người nói, trước đây cô bé còn cả ngày lấy chú Tam làm ngựa gỗ để cưỡi, chỉ là chú ba đã không còn trên thế giới này nữa rồi.


Và cô bé biết, con người một ngày nao đó rồi cũng sẽ chết, chỉ là những người vẫn còn sống vẫn cứ phải tiếp tục sống thôi.

Thẩm Vi hâm nóng hai bát mì đặt lên bàn.

"Ăn ngon miệng nhé." Cô xoa nhẹ mái tóc của Tiểu Vũ Điểm, cảm thấy sinh mệnh thật ngắn ngủi, đứa bé đó đến nay đã lớn như vậy rồi, đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.

"Dạ." Tiểu Vũ Điểm không kén chọn thức ăn, cô bé gì cũng có thể ăn được, đương nhiên mẹ luôn cho cô bé những thức ăn đầy đủ dinh dưỡng, hơn nữa luôn phải tập nhảy vì vậy sẽ không ăn cho mập được, bởi nếu ăn mập rồi sẽ không thể nhảy múa nữa.

Ăn trưa xong, Thẩm Vi để Tiểu Vũ Điểm nghỉ ngơi một lúc, đợi đến khi cô bé tỉnh dậy, sẽ đưa cô bé đi đến trường. Mấy năm nay, bản thân cô không có con cái, vì vậy đã chăm sóc Tiểu Vũ Điểm như con gái của mình vậy, cũng bởi vi đứa trẻ này mà mấy năm qua cô bớt cô đơn đi rất nhiều.

Cô đi đến trước bàn, cầm bức ảnh lên, sau đó dùng tay mình lau sạch sẽ bụi bám trên đó. Năm năm trôi qua, mỗi lần cô nhìn tấm ảnh này, sẽ nhớ tới Tam Ca, vết thương lòng sẽ lại đau nhói trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui