Editor: Quỷ Quỷ
Cái này thực sự khó nói” Bác sĩ lật lại bệnh án, “Tử cung của cô bị chấn động mạnh, khả năng vô sinh rất lớn, nhưng không có nghĩa cô không thể hoài thai, chỉ là cơ hội rất ít mà thôi.”
“Hơn nữa……” Nói tới đây, sắc mặt bác sĩ vô cùng nghiêm túc, “Cô Hạ, tôi không muốn giấu cô, đứa nhỏ này có thể sẽ là đứa con duy nhất trong đời này của cô, cho nên cô hãy suy xét thận trọng.”
Hạ Nhược Tâm chỉ đờ đẫn gật gật đầu, rồi chậm rãi đứng lên, tay phải vẫn luôn cẩn thận đặt lên bụng mình.
Đây là là kỳ tích là trời cao bù đắp cho cô sao? Vào những tháng ngày tuyệt vọng nhất trong đời, cô lại có được một bảo bối quý giá thế này, là đứa con chỉ thuộc về cô, cũng là người thân duy nhất của cô.
Chỉ là vào thời điểm này…
Cô cúi đầu, nhìn vùng bụng phẳng lỳ, đứa trẻ đáng thương này chưa ra đời đã được định sẵn rằng nó chỉ có tình yêu của mỗi mẹ mà thôi.
Nhưng cô sẽ bảo vệ nó thật tốt, đứa con duy nhất trong cuộc đời này của cô, cô sẽ không cho phép ai làm tổn thương nó, cũng sẽ không để ai khinh thường nó.
Sau khi cô rời đi, bác sĩ bỏ bệnh án trong tay xuống, lắc đầu thở dài một tiếng, đúng là một người phụ nữ cố chấp.
Trong biệt thự nhà họ Sở, Tiểu Hồng bưng một chồng giấy vụn vứt đi, cô không biết đó là gì, nên chỉ thu dọn tất cả vào bên, mải dọn dẹp cô đã quên không mở ra xem.
Cửa bị đẩy ra, Tiểu Hồng nhìn thấy Hạ Nhược Tâm liền gọi một tiếng “Phu nhân”, cô còn chưa kịp nói gì thêm thì nhận ra cánh tay bó thạch cao trắng toát của Hạ Nhược Tâm.
“Phu nhân, tay cô bị làm sao vậy, sao lại bó thạch cao?” Cô vứt đồ đạc trong tay xuống, nhanh chân chạy tới.
Hạ Nhược Tâm mỉm cười yếu ớt, “Không có gì, Tiểu Hồng, tôi chỉ bị ngã thôi.” Cô nhìn qua chỗ khác, trong nụ cười cất giấu bi thương, tay phải cô vẫn luôn ôm bụng, vỗ về.
Bé con, con yên tâm, mẹ sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, và cả con nữa.
Nụ cười của cô cuối cùng cũng trở nên hạnh phúc, đều là nhờ đứa con này mang lại.
Cô mặc kệ ba nó là ai, mặc kệ ba nó đã làm gì, cô chỉ cần biết, đây là con của cô, là thiên sứ của cô.
“Phu nhân, bác sĩ nói cô bị sái tay sao?” Tiểu Hồng khó hiểu cắn cắn ngón tay hỏi lại, rõ ràng là tay trái bị thương, mà sao cô cứ nhìn chằm chằm vào tay phải của mình?
Hạ Nhược Tâm mở cửa phòng, đống hỗn độn trong đó đã được Tiểu Hồng quét tước sạch sẽ, một mẩu giấy cũng không còn.
Cô đóng cửa lại, dựa cả người vào cánh cửa, nhìn gian phòng cô ở mấy tháng nay, giống như đã bao năm trôi qua.
Cô ngồi xuống mép giường nâng cánh tay bị gãy lên, một cánh tay đổi lại được một đứa con quả thực rất đáng, nếu không vì cánh tay nay có lẽ cô chẳng thể biết được mình có con, sẽ càng xem nhẹ những cơn đau rồi có ngày sẽ mất đi nó.
Cô chỉ biết thương thay cho mình, mà không hề biết đến mà làm tổn thương món quà quý giá mà ông trời thật khó khăn mới ban cho cô.
Cẩn thận nằm xuống, cô chỉ có một bàn tay lành lặn dùng sức kéo chăn, tay trái bị gãy vẫn đau âm ỉ, nhưng cô có thể chịu đựng được.
Giữa thiên đường và địa ngục chỉ có một đường phân cách nhỏ, anh đã dồn cô xuống địa ngục, nhưng chính đứa con đã đưa cô lên thiên đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...