“Cô ở đây làm gì?” Tuy rằng giọng lạnh lùng, mặt cũng lạnh lùng nhưng có thể thấy được trong đó sự quan tâm.
Lục Tiêu Họa ngẩng mặt lên, nheo lại hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đồng thời hai mắt cô cũng bị ánh mặt trời chiếu vào đau nhức.
“Lên xe đi.” Anh không nói gì, chỉ mở cửa xe để cô ngồi vào.
Lục Tiêu Họa nheo mắt lại, cô muốn nói ‘không cần’ nhưng cuối cùng hai chữ này không thể thốt ra, cô ngồi vào trong xe, cũng cởi giày của mình ra để đôi chân trần trên sàn xe.
“Anh không phiền chứ?” Cô hỏi người đàn ông trước mặt, cũng là người chồng cô không có bất cứ ấn tượng gì, không đúng, là chồng trước. Hành động của cô nhất định anh thấy được, mà lúc này cô cũng không giữ hình tượng gì, chân cô rất đau, thậm chí xỏ giày vào cũng rất đau.
“Không sao, cô cứ thoải mái.” Sở Luật lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy được cô ngồi sau đang híp mắt mắt lại, bộ dáng nhắm mắt như muốn ngủ. Anh ngừng xe ở trước một cửa hàng, sau đó đi ra ngoài.
Lục Tiêu Họa mở hai mắt, nhìn ra bên ngoài thật lâu, cuối cùng thu hồi anh mắt. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách, điện thoại vẫn đen ngòm, kỳ thật cô có thể nhờ sạc điện trên xe của Sở Luật nhưng cô không muốn, cô cần yên lặng suy nghĩ một chút. Cứ ngồi như vậy, cho dù ở trong xe người đàn ông này, ít nhất hiện tại cô có thể tin tưởng người đàn ông này sẽ không làm gì cô cả, giống như cô rất an toàn.
Không lâu sau anh quay trở lại đưa một túi đồ cho cô.
Cô nhận lấy, bên trong có một cái hamburger, còn có một ly nước táo, cô sờ sờ bụng mình, xác thật là đói bụng. Buổi sáng tới đây, lại đi lâu như vậy, tính ra cô đã quá mười hai giờ chưa ăn gì.
Cô lại không cần giảm béo, đương nhiên sẽ không cần ăn uống điều độ.
“Cảm ơn.” Cô lấy chiếc hamburger từng miếng từng miếng ăn vào, đây là thức ăn nhanh, không hẳn là tốt lắm nhưng lại rất tiện, cầm lấy là có thể ăn được. Cô lại uống một miếng nước táo vừa ăn chiếc hamburger.
Đôi chân trần vẫn đặt trên sàn xe, cho dù Sở Luật nói không quan tâm nhưng cô cũng không muốn làm khổ hai chân của mình.
“Cô muốn đi đâu?” Sở Luật hỏi cô, ánh mắt cũng đưa xuống nhìn ai chân của cô, khóe môi không khỏi khẽ cong lên có chút cười. Cô kỳ thật không thay đổi nhiều so với trước kia, nhưng phần tùy ý này không biết học ai, có lẽ là do thời gian dài đi theo Thẩm Vi đã có thói quen này đi.
Lục Tiêu Họa lại cắn một miếng hamburger: “Cho tôi về nhà đi, cảm ơn.”
Sở Luật rẽ xe sang một hướng, dường như hướng về Lục gia.
Xe đi khoảng nửa giờ mới tới Lục gia.
Lục gia có một hoa viên rất lớn, xem như là một biệt thự hoa viên, nhiều cây xanh cũng rất an tĩnh. Xe ngừng lại, Lục Tiêu Họa đi giày cao gót vào, cô mở cửa, lại vỗ vào cửa kính xe Sở Luật.
Sở Luật hạ cửa kính xuống, mắt anh vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
“Cảm ơn.” Lục Tiêu Họa nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đem một câu cảm ơn này nói với anh.
“Không cần.” Sở Luật lại nâng cửa kính xe, đeo kính râm vào rồi sau đó lái xe rời đi, mà Lục Tiêu Họa không biết đôi mắt giấu dưới hai kính râm đã có một chút thay đổi, từ trầm trọng thành nhẹ nhàng.
Lục Tiêu Họa giẫm giày cao gót trở về nhà. Cô gõ cửa, Tần Tuyết Quyên ra mở cửa, thấy cô liền rất ngạc nhiên:
“Tiểu thư, sao cô đã quay về, không phải nói tới nhà Cao tiên sinh ăn cơm sao, mới vài giờ sao đã về nhanh như vậy?”
“À, có việc nên cháu phải về, cha mẹ cháu đâu?” Lục Tiêu Hỏa rốt cục cũng được bỏ giày cao gót, hỏi Tần Tuyết Quyên. Chuyện xảy ra ở nhà Cao Dật cô cũng không định nói với người khác.
“Ông bà chủ đi du lịch rồi, nói là đem thời gian để lại cho người người trẻ tuổi các cháu.” Tần Tuyết Quyên cười, nói: “Bọn họ đã đi từ sớm. Đúng rồi, tiểu thư, cháu có muốn ăn gì không?”
“Không cần.” Lục Tiêu Họa thở ra một hơi, không quá đói bụng cho nên cũng không muốn ăn.
Cô vào trong phòng của mình, quả nhiên nơi này quá an tĩnh, cô muốn ngủ nhưng lại sợ ngủ.
Cô sạc điện cho điện thoại của mình, sau đó khởi động máy. Điện thoại từ màu đen bắt đầu thay đổi.
Cô còn đang đợi, chờ Cao Dật giải thích.
Nhưng một giờ đi qua, hai giờ đi qua, bầu trời bên ngoài đã tối đen mà điện thoại của cô vẫn không có ai gọi đến, cũng không có tin nhắn tới.
Cô có thể lý giải nhưng vẫn cần một lời giải thích.
Cô quăng điện thoại sang một bên, người cùng nằm lên giường nhưng không có bất cứ chút buồn ngủ nào, cô nghĩ giờ này hẳn cô hẳn có thể ngủ rồi.
Nhưng cô vẫn không ngủ được.
Một ngày qua đi, hai ngày qua đi, trước sau đều không có bất cứ tin tức gì của Cao Dật. Có khi cô có suy nghĩ liệu có phải anh cứ vậy không từ mà biệt.
Cô không khổ sở, cũng không khó chịu.
Hiện tại cô chỉ muốn một lời giải thích, bởi vì cô không muốn mình bị lừa gạt.
Cho đến mười ngày sau Cao Dật mới xuất hiện ở Lục gia.
“Tiểu Hoa.” Anh gọi tên Lục Tiêu Họa, mà khi nhìn thấy anh cô lại có một loại nói không nên lời…
“Chuyện của anh đã làm xong chưa?” Lục Tiêu Họa không trách cứ, cũng không hỏi lý do. Có lẽ trước kia cô muốn một câu giải thích, cũng chỉ để chứng minh rằng liệu có phải anh nói dối cô hay không, nhưng vài ngày sau tâm tư cô an tĩnh lại, đến bây giờ bình tĩnh rồi dường như cô lại không cần đáp án nào.
“À…” Cao Dật vừa mở miệng định nói gì đó thì điện thoại lại vang lên.
Anh lấy điện thoại trong túi ra, vừa thấy dãy số trên đó sắc mặt liền biến đổi, anh vội vàng đưa điện thoại lên tai, người cũng đi hướng ra ngoài.
“Ừ, là anh. Anh lập tức trở về.”
Anh đi rất vội, thậm chí còn không nói hết một câu với Lục Tiêu Họa. Anh kéo cửa, đi ra ngoài mới phát hiện mình còn chưa chào một câu, nhưng hiện tại anh có chuyện phải làm, cho nên trước tiên cứ đi đã, chờ anh xong rồi sẽ quay lại giải thích với cô. Chỉ là, sau khi anh đã hết bận rộn mới phát hiện anh tới cũng không giữ lại được điều gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...