Ông cảm giác tình trạng Lục Tiêu Họa có chút giống người bệnh kia, đều mất ký ức không rõ nguyên nhân nhưng cơ thể lại rất bình thường. Còn có chuyện cô nói từng bị thương ở đầu ông cảm thấy đây là người nhà nói dối, có một số việc y học không thể giải thích cũng không thể không thừa nhận, ví như thôi miên ông vốn dĩ không quá tin tưởng sẽ có tác dụng gì, chỉ là khi chính mắt ông nhìn thấy ông mới cảm nhận được điều đó thần kỳ hơn so với những gì ông tưởng tượng.
“Như vậy đi…” Ông lấy giấy bút viết gì đó đưa cho Lục Tiêu Họa.
“Lục tiểu thư, thực xin lỗi, tình huống của cô vượt qua phạm vi hiểu biết của tôi, tôi cũng không biết phải làm thế nào. Nếu được thì cô thử liên lạc với người bạn này của tôi, có lẽ ông ấy có thể trợ giúp được cho cô.”
Nói, ông đem tờ giấy trong tay đưa cho Lục Tiêu Họa.
“Cảm ơn.” Lục Tiêu Họa cầm lấy, trên tờ giấy có ghi chữ và cả một dãy số điện thoại. Cô đem tờ giấy bỏ vào túi mình, còn kết quả kiểm tra cô cũng không mang về nhà, Cao Dật là bác sĩ, nếu anh thấy được thì chỉ cần liếc mắt là biết cô đã làm cái gì. Không biết vì sao trước mắt cô không muốn Cao Dật biết cô làm những chuyện này.
Cô đứng lên đi vào toilet một chút, lúc ra rửa tay lại gặp Dương Nhược Lâm. Dương Nhược Lâm thấy cô ra sắc mặt liền biến đổi, rồi sau đó giả dạng giống như không có việc gì, cũng mở vòi nước đưa tay mình vào.
“Thật trùng hợp, Lục Tiểu Thư.”
“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Lục Tiêu Họa nhàn nhạt trả lời, không muốn có tiếp xúc gì với người này, cô gái này có tâm bất chính, cô đã nhìn ra.
“Vừa lúc tôi có việc muốn nói với Lục tiểu thư.” Dương Nhược Lâm vuốt lại tóc ra phía sau. “Tôi tìm được mẹ ruột của tôi rồi, như thế nào, cô không vui mừng cho tôi sao?”
“Chúc mừng.” Lục Tiêu Họa rửa tay xong liền không nghĩ sẽ nói chuyện gì với cô ta, cô cùng mẹ Hạ Nhược Tâm không quen, cùng Dương Nhược Lâm cũng không quen, cô ta muốn nhận ai là mẹ không liên quan gì tới cô cả.
Lấy túi xách của mình, cô chỉnh quần áo một chút rồi đi ra ngoài, đương nhiên cũng không nhiều lời nói gì với Dương Nhược Lâm.
Dương Nhược Lâm bực tức đá vào tường, lại tự khiến chân mình đau. Cô vội vàng ra với Thẩm Ý Quân, tránh cho những kẻ không có mắt ở trước mặt Thẩm Ý Quân nói loạn.
Mà kẻ không có mắt này hiển nhiên chính là Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa lấy ra tờ giấy trong túi xách, trên đó có địa chỉ cùng số điện thoại, đã không biết bao nhiêu lần cô nhìn tờ giấy này, rất nhiều lần cô đều muốn vứt đi, có lẽ cô nên bỏ qua, tiếp tục là Lục Tiêu Họa như hiện tại cũng tốt.
Nhưng mỗi lần muốn bỏ cô lại không nỡ, cô đã nói, cô muốn sống thực sự, chính là sống mà biết mọi chuyện, còn sẽ gặp hậu quả thế nào cô cũng không biết.
“Em sao vậy? Gần đây có vẻ em không được thoải mái?” Cao Dật gắp cho cô một ít đồ ăn. “Có phải có tâm sự gì không?”
“Không có.” Lục Tiêu Họa miễn cưỡng nói. “Chỉ là gần đây em bị mất ngủ cho nên tinh thần không tốt lắm. Anh có thể kê cho em một ít thuốc để em ngủ ngon một chút không?”
“Không ngủ được?” Cao Dật buông đũa, cẩn thận kiểm tra thần sắc Lục Tiêu Họa, xác thật không quá tốt, ngay cả dưới mắt cũng đã quầng thâm.
“Lát nữa anh sẽ đưa em đi kiểm tra.” Cao Dật ăn nhanh hơn một ít, sau đó đưa Lục Tiêu Họa tới bệnh viện. Lục Tiêu Họa không từ chối, cũng câu được câu không ăn đồ ăn trong bát của mình.
Bên trong bệnh viện cô lại phải lấy không ít máu, các loại kiểm tra cũng phải làm. Kỳ thật không lâu trước đây cô đã đều làm những bài kiểm tra như vậy, lại phải làm một lần. Thật may đây là bệnh viện Cao Dật làm, cho nên kết quả có rất nhanh, không cần đợi nửa giờ đã có kết quả ra tới.
Mọi thứ của cơ thể cô đều rất bình thường.
“Em yên tâm, không sao cả.” Cao Dật an ủi cô. “Có lẽ gần đây cảm xúc của em không tốt lắm, thêm việc mất ngủ khiến tinh thần em hơi kém một chút. Anh kê cho em một ít thuốc an thần uống vào là được.”
Cao Dật lấy cho cô một ít thuốc, bên trong có thành phần thuốc ngủ hay không cô cũng không biết nhưng loại này đúng là có công dụng, trước khi ngủ uống một viên quả nhiên có thể ngủ tới sáng, dường như không còn gặp ác mộng nữa.
Nhưng cô lại phát hiện mình bắt đầu ỷ lại vào thuốc, khi cô thử dừng uống thuốc cô lại phát hiện mình giống như trước kia, mất ngủ nghiêm trọng, ban ngày cũng sẽ rất mệt mỏi mà không ngủ được. Nếu ban ngày ngủ mà tối tỉnh táo thì ít nhất cô sẽ không quá mệt, nhưng không phải, ban ngày mệt mỏi vậy mà tới đêm cô cũng không ngủ ngon được.
“Có khi anh lấy cho em thêm một hộp thuốc nữa.” Lúc ăn cơm cô nói với Cao Dật.
Cao Dật vươn tay đặt lên trên trán cô. “Tiểu Hoa, em vẫn không thoải mái?”
“Không phải.” Lục Tiêu Họa cười với anh. “Chỉ là cảm thấy thuốc đó có hiệu quả khá tốt, anh cũng biết bây giờ giấc ngủ của em lại không được tốt lắm.”
“Đó là thuốc, không phải đồ ăn.” Cao Dật thu tay mình lại. “Tiểu Hoa, không thể ỷ lại vào thuốc. Em vẫn không ngủ được sao?”
“Ngủ được.” Lục Tiêu Họa cúi đầu. “Chỉ là hôm nào không uống thuốc liền cảm thấy sao sao đó.”
“Ngủ được thì không cần uống nữa.” Cao Dật từ chối lấy thêm thuốc cho Lục Tiêu Họa. Nói trắng ra đó cũng là một loại thuốc ngủ, tuy là một loại thuốc ngủ nhẹ, lượng thuốc vừa đủ, tác dụng gây ra cho cơ thể cũng thấp nhưng vẫn là thuốc, cứ tiếp tục dùng nữa có thể gây ra tình trạng nghiện thuốc.
Lục Tiêu Họa không tiếp tục nói vấn đề này, trong lòng cô rất rõ Cao Dật sẽ không lấy thêm thuốc cho cô, mà cô cũng không thể lại nói nhiều, sợ Cao Dật sẽ có nghi ngờ.
Cô nhớ kỹ tên loại thuốc này, chỉ là chạy tới các quầy thuốc hay bệnh viện lại không ai bán cho cô, nói loại thuốc này là thuốc đặc dụng, chỉ có một bệnh viện có, là một loại thuốc được nhập khẩu. Nhưng cái bệnh viện kia chính là bệnh viện nơi Cao Dật làm.
Đêm, cô bật dậy ngồi trên giường nhẹ nhàng xoa cơ thể, cô xem đồng hồ một chút, lúc này mới khoảng ba giờ. Có lẽ cô lại thật sự sẽ tỉnh cho tới sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...