Khi Dương Nhược Lâm ra khỏi toilet không thấy đứa trẻ đâu, nháy mắt cô như bị rút hết sức lực, hai châm mềm nhũn.
“Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm…”
Cô không ngừng gọi tên đứa bé, nhưng toàn bộ tòa nhà cô đã tìm khắp đều không thấy.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cô vò đầu bứt tai, nếu thật sự mất tích thì Sở Luật sẽ giết cô, nhất định sẽ giết cô, thậm chí sẽ làm cô chết mà không ai biết.
Hay là, cô trốn đi?
Nhưng trốn như thế nào, chạy trốn đi đâu? Địa chỉ nhà cô còn ở công ty, sơ yếu lý lịch cũng có ở công ty đó là sự thật, cha mẹ cô còn ở nhà, hòa thượng chạy không khỏi miếu, thế lực của Sở Luật cô không phải không biết.
Chết, lần này chết thật sự rồi.
Cô thật sự hối hận, sao lúc đó không kéo bé vào trong toilet, để bé ngửi mùi khó chịu trong đó thì có thể thế nào, ít nhất cũng đặt dưới mắt mình không thể lạc được, hiện tại đã không thấy bé đâu. Có lẽ cô không nên mang bé ra ngoài, càng có lẽ cô không thể tham lam vị trí của người phụ nữ bên cạnh Sở Luật, lúc này cái gì cũng không có được, có lẽ cô lại còn bị Sở Luật lột da nghiền xương.
Lúc này, đứa trẻ bị lạc mất là Tiểu Vũ Điểm kia thỉnh thoảng sụt sịt, cô muốn mẹ, muốn mẹ…
Lục Cẩm Vinh vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dỗ đứa trẻ trong lòng. Tiểu Vũ Điểm, đừng trách bác nhẫn tâm, chúng ta không phải không cần cháu, chỉ là hiện tại cuộc sống mẹ cháu rất tốt, cháu cũng muốn như vậy đúng không.
Tiểu Vũ Điểm hít hít cái mũi, bé co người lại, đôi mắt khóc đã sưng đỏ nhưng không có nói gì nữa.
Xe dừng lại, Lục Cẩm Vinh ôm Tiểu Vũ Điểm xuống xe chuẩn bị đưa bé trả lại cho Sở Luật. Hiện tại Sở Luật không làm gì, anh đang gọi điện thoại, anh đưa điện thoại lên tai, sắc mặt còn không quá tốt.
Đầu điện thoại kia, tay Dương Nhược Lâm run lên, điện thoại trong tay rơi xuống đất, nhưng cho dù rơi xuống đất chuông vẫn kêu lên như quỷ khóc sói gào, lần đầu tiên Dương Nhược Lâm cảm giác điện thoại rơi cũng không phải là chuyện không tốt, nếu điện thoại bị hỏng thì tốt biết bao, không còn phải nghe âm thành này. Cô vội vàng bịt tai lại, nhưng cho dù cô chọc thủng màng nhĩ thì âm thanh quỷ khóc sói gào kia vẫn cứ luôn tồn tại, đột nhiên cô đứng lên vươn chân về phía điện thoại, chỉ cần cô giẫm hỏng thì không còn nghe được tiếng kêu nữa, chỉ là nếu giẫm hỏng rồi thì người đàn ông bên kia sẽ lấy xe đâm cô chết, lấy đồ vật đập cô chết thì cũng không có ai tìm cô.
Sở Luật tắt điện thoại đi rồi nhanh chóng gọi lại, nhưng bên kia vẫn không có ai nghe điện, cô ta mang con gái của anh đi đâu. Anh vừa mới định bước chân đi liền thấy Lục Cẩm Vinh ôm một đứa trẻ trong lòng, bé mặc váy công chúa màu hồng nhạt, tóc thật dài màu đen hơi uốn lọn nhuộm hightlight màu vàng rất đẹp.
Kiểu tóc này không nhiều người có, hơn nữa đây lại là một đứa trẻ.
Anh vội vàng đi tới đón con gái mình trong lòng Lục Cẩm Vinh, bé đã ngủ rồi nhưng thấy rõ bé mới khóc, đã thật lâu bé không khóc như vậy. Anh cẩn thận ôm lấy con gái, để bé dựa mặt lên vai mình.
“Con gái tôi sao lại ở chỗ anh?” Anh ôm chặt con gái, tới hiện tại tim anh vẫn đập loạn.
“Anh còn hỏi tôi? Tôi còn đang muốn hỏi anh,” Lục Cẩm Vinh nhét tay vào túi quần rất thoải mái. “Có phải sẹo đã lành nên quên đau? Bé là em gái tôi nhặt được, nếu không phải vừa lúc tôi quen bé thì anh cho rằng hiện tại bé sẽ ở đâu?”
Sở Luật nheo hai mắt lại nguy hiểm. Anh cầm lấy tay mềm mại của con gái, cũng sờ đến vòng đỏ vẫn đeo trên cổ tay.
“Cảm ơn.” Anh thật tình nói lời cảm ơn. “Tôi nợ anh một lần.” Sở Luật không thích nợ bất cứ kẻ nào. “Hợp đồng này lớn, tôi biết anh cũng muốn, Sở Thị chúng tôi sẽ không tranh nữa.” Anh ôm con gái chuẩn bị về, còn những cái khác anh không muốn quản, trên đời này không có bất cứ vấn đề gì quan trọng so với con gái anh.
Lục Cẩm Vinh dựa lưng vào tường nhàn nhạt nhìn Sở Luật ném đi một hợp đồng, hợp đồng lớn như vậy là mục tiêu lớn nhất của tập đoàn Sở Thị, vậy mà anh ta cứ như vậy ném đi.
Nhưng chỉ có bọn họ biết để có được những hợp đồng như này bọn họ phải trả giá bao nhiêu thời gian và tâm huyết mới lấy được, còn hợp đồng kia đương nhiên anh sẽ muốn, có cơ hội mà không kiếm tiền thì chỉ có kẻ ngốc, tiền ở trước mặt không lấy thì là ngu xuẩn.
Sở Luật đem con gái ôm về nhà, dọc đường đi tiểu gia hỏa dường như ngủ không được ngon, thi thoảng bé nhíu mày dường như không vui vẻ.
Khi Dương Nhược Lâm vội vàng chạy về Sở gia liền nghe thấy bảo mẫu nói Sở Luật đã ôm con gái về, lúc này cô mới thở ra nhẹ nhõm, không lạc thì tốt. Nếu thật sự bị mất tích cô sợ cho dù tự mình đền mạng cho Sở Luật thfi Sở Luật cũng không buông tha cho cô.
Lúc này Sở Luật ngồi trên sô pha, gương mặt anh âm trầm nhàn nhạt nhìn Dương Nhược Lâm đứng ở cửa không dám tiến lên một bước.
“Tôi muốn biết cô đã làm cái gì?” Giọng anh không nặng nhưng nghe vào tai Dương Nhược Lâm giống như đang lăng trì thân thể của cô, cô muốn mở miệng nhưng vài lần há ra lại phát hiện cô thế nào cũng không nói ra được.
Cô làm gì, cô đã làm cái gì? Cô cũng không thể hiểu được, bởi vì cô không làm gì cả đã không thấy tăm hơi bé đâu.
Con ngươi Sở Luật âm trầm nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, trong lòng anh không có bất cứ gợn sóng gì bởi vì anh biết đây không phải là Hạ Nhược Tâm, nếu là Hạ Nhược Tâm nhất định cô ấy đi đâu cũng sẽ nắm tay con gái, cho dù đi toilet cũng sẽ không buông con gái ra.
Người này không phải Hạ Nhược Tâm, không phải mẹ của Tiểu Vũ Điểm bởi vì cô không có trách nhiệm của một người mẹ, không coi Tiểu Vũ Điểm là con gái mình. Nếu coi bé là con gái mình, bé có thể đi lạc, nhưng nếu đi lạc thì sẽ không tìm, sẽ không báo nguy sao, sẽ không tìm anh sao? Cô ta không, cô ta hoàn toàn không làm gì, thậm chí đứng ở chỗ này liền một câu xin lỗi cũng chưa nói.
Đúng vậy, trên đời này không có khả năng hai người sẽ giống nhau, cũng không có khả năng sé có hai Hạ Nhược Tâm. Anh thừa nhận Hạ Nhược Tâm đã không còn nữa, cũng có nghĩa là bọn họ đã âm dương cách biệt nhưng đến hôm nay ở trong anh cô vẫn tồn tại, vĩnh viễn tồn tại.
- ----
Sant: Cầu share và bình luận của mọi người
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...