Gã mở cửa xe duỗi tay nâng đầu bé gái.
“Con bé này thật đúng rất xinh đẹp, chỉ có điều hơi nhỏ, không dễ dàng lớn được, có lẽ sẽ bán được nhiều tiền. Thằng bé này cũng không tồi, ai mua được chúng nó hẳn sẽ vừa lòng.
“Đi thôi, chúng ta rời khỏi chỗ này rồi nói.”
Xe ngừng một hồi lại đi tiếp, hiển nhiên là gã mở cửa xe cũng lên xe.
“Hai đứa nó có thể ngủ bao lâu?” Gã mới lên xe hỏi tài xế.
“Có thể ngủ một ngày một đêm. Yên tâm, hiện tại anh cứ tìm người mua đi, chúng ta mau chóng xử lý hai đứa nhỏ này cũng có thể sớm có tiền.”
“Được.” Gã mới lên xe đáp ứng. Rồi sau đó hai gã im lặng không nói chuyện trên suốt chuyến đi.
Leng Keng mở mắt, thỉnh thoảng bé kéo tay Trịnh An Trạch nhưng Trịnh An Trạch vẫn luôn không tỉnh.
Leng Keng biết những người này muốn bán bé cùng anh trai, có lẽ bé lại phải về cuộc sống khổ cực trước kia, cả anh trai cũng vậy.
Bé vươn tay, từ trong túi lấy ra viên kẹo ném đi, đôi tay cũng nắm chặt lấy tay anh trai.
“Kít” một tiếng, xe dừng lại.
Ngón tay Leng Keng tê rần, Trịnh An Trạch đã bị ôm đi, bé cũng bị gã ôm vào lòng ngực, bé bất động, không khóc cũng không giãy, giống như thật sự hôn mê như anh trai.
Bé bị thả xuống đất.
Bên tai nghe được giọng hai người kia.
“Anh trông bọn họ, tôi đi ra ngoài mua chút đồ ăn.”
“Biết rồi.” Lại một người đàn ông trả lời.
Leng Keng nghe không rõ hai người nói gì, bé chỉ biết có một người bước chân rời đi, còn một người một lúc sau cũng rời đi. Bé trộm mở hai mắt, lúc này mới biết hai đứa đang ở nơi nào, dường như hai đứa đang ở một căn phòng, có giường ngủ, có ngăn tủ, cũng có bàn ghế, đương nhiên lúc này không có ai khác.
Trên chiếc giường nhỏ Trịnh An Trạch vẫn nằm đó không nhúc nhích.
Bé cẩn thận ngồi dậy, cũng cẩn thận bò lên chiếc giường cao cao, sau đó đi tới bên cạnh Trịnh An Trạch vươn tay kéo quần áo của anh trai.
Bé há to miệng, không có âm thanh.
Bé lại kéo quần áo của anh, nhưng Trịnh An Trạch vẫn ngủ như chết, không có một chút phản ứng.
Bé mím môi lại, đột nhiên bé vươn tay dùng sức kéo Trịnh An Trạch xuống dưới, nhưng bé quá nhỏ còn Trịnh An Trạch dù sao cũng là một bé trai mười tuổi, bé sức yếu như vậy làm sao có thể kéo được, so với thân thể hay sức nặng của bé thì Trịnh An Trạch có lẽ đều gấp đôi.
Bé mím chặt môi lại, không từ bỏ ý định kéo Trịnh An Trạch xuống dưới, kéo, lại kéo.
Sau đó ‘bịch’ một tiếng, Trịnh An Trạch ngã lăn trên mặt đất. Leng Keng nhìn bốn phía, sau đó bé chạy tới cửa, mở cửa ra, hình như bọn nó đang ở trên lầu hai. Bé cắn mu bàn tay, sau đó chạy về đẩy Trịnh An Trạch vào gầm giường. Kỳ thật bé cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn giấu anh trai đi, mà bé cũng không quên giấu chính mình cùng búp bê, còn có túi của bọn anh trai, tất cả đều nhét dưới gầm giường, sau đó tự bé cũng bò vào, quỳ trên mặt đất, bàn tay nho nhỏ vẫn luôn nắm tay anh trai.
Sau đó không lâu có tiếng bước chân lại gần. “Không tốt, hai đứa nhỏ chạy rồi.”
Nói xong liền có tiếng bước chân vội vàng chạy ra ngoài, rồi sau đó càng ngày càng chạy xa.
Trịnh An Trạch đột nhiên giật minh, Leng Keng vội vàng vươn tay bịt miệng anh trai lại.
Trịnh An Trạch vừa mở hai mắt, muốn nói chuyện nhưng miệng lại bị bịt kín, nó nhẹ gỡ tay nhỏ ra, bên tai cũng truyền đến tiếng nói.
“Hai con quỷ này có thể chạy đi đâu? Tao không phải đã nói với mày trông bọn nó sao, người đâu?”
“Không biết. Có thể trốn ở đâu đó, chúng nó không chạy xa được.”
“Không được, chúng ta nhất định phải tìm hai đứa nhỏ về, thịt dâng tận miệng không thể để mất như vậy.”
“Chúng ta đi tìm xem, lái xe đi tìm, tao cũng không tin hai đứa nó có thể chạy xa.”
Sau đó không lâu lại có tiếng bước chân vội vàng bước, còn có tiếng bước chân xuống lầu, bịch bịch… Đến khi âm thanh kia không còn nghe thấy nữa Trịnh An Trạch mới từ gầm giường bò ra, sau đó quỳ rạp trên mặt đất ôm Leng Keng ra, nó buộc túi đồ vào người mình, sau đó cúi người xuống.
“Leng Keng lên đi, chúng ta đi.”
Leng Keng leo lên lưng Trịnh An Trạch, Trịnh An Trạch mở cửa chạy xuống lầu một.
Nó không dám dừng lại dù chỉ một phút, đều đi vào những đường nhỏ mà xe không đi được, nó nhớ hai người kia có nói bọn chúng lái xe đi tìm, cho nên đường nhỏ này hẳn không vào được đúng không.
Đến tối, hai anh em trốn vào một hốc tường.
Trịnh An Trạch lấy từ trong túi một cái màn thầu cùng bình nước, nó lắc bình nước, còn hơn phân nửa bình.
Nó bẻ đôi màn thầu đưa một nửa cho em gái.
Leng Keng cầm lấy màn thầu ăn vào, bé dựa đầu nho nhỏ của mình vào lòng ngực anh trai, tay ôm chặt em búp bê cũ.
Trịnh An Trạch lại cởi áo của mình khoác lên người em gái.
Buổi tối hôm nay dường như nó không dám ngủ, chỉ cần tỉnh lại liền sẽ ôm chặt em gái đang ở trong lòng.
Hiện tại nó mới biết, trên đời này không chỉ có người tốt mà người xấu cũng có rất nhiều rất nhiều.
Ngày hôm sau, bầu trời đổ mưa, hai anh em trốn ở nơi mưa không bay vào, cũng không thể đi, Trịnh An Trạch vươn tay lấy bình hứng nước mưa rồi đặt trước mặt Leng Keng.
“Leng Keng, uống nước đi.”
Leng Keng buông búp bê trong lòng, ôm lấy bình ngoan ngoãn uống nước.
Trịnh An Trạch cũng uống mấy ngụm, sau đó lại đặt bình ở bên ngoài tiếp tục hứng nước mưa. Còn may, trong túi của nó còn có vài cái màn thầu, tuy rằng đã cứng nhưng còn có thể ăn, chỉ cần bọn nó trốn được mấy ngày thì có thể an toàn.
Trận mưa to kéo dài khoảng năm ngày.
Năm ngày này Trịnh An Trạch thỉnh thoảng kể chuyện cổ tích cho em gái, nó phát hiện mỗi lần nghe truyện cổ tích đôi mắt em gái sẽ sáng lên, tuy rằng vẫn không nói lời nào.
Tới ngày thứ sau, trời bắt đầu quang nhưng trong không khí vẫn còn ẩm hơi nước, mặt đất cũng vẫn chưa khô.
Có lẽ có thể đi rồi, đã qua được mấy ngày. Nó sờ trong túi của mình, bên trong đã không còn đồ ăn, nếu không đi có lẽ bọn nó sẽ phải chịu đói, nó thì không sao cả, một ngày đói cũng không có chuyện gì, nhưng nó không muốn để em gái chịu đói.
Nó cúi người xuống.
“Leng Keng, chúng ta đi.”
Leng Keng một tay ôm búp bê ngoan ngoãn bò lên cho anh trai cõng. Trich An Trạch vẫn đi dọc theo những đường nhỏ, mới vừa hết mưa, trên mặt đất đầy các vũng nước, thỉnh thoảng nước bùn bắn lên ướt giầy của nó, ướt quần áo của nó, nhưng nó bị ướt còn em gái trên lưng vẫn luôn sạch sẽ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...