Bé chạy tới hiên ở một nhà gần đó, ngồi xổm xuống co thân thể lại cho đỡ lạnh, đến khi bắt đầu một ngày mới mới có người mở cửa ra, kết quả nhìn thấy đứa bé nằm co ro cũng thấy khiếp sợ.
Quần áo đứa nhỏ này đều bị ướt, người mở cửa cũng có hảo tâm, cảm thấy không đành lòng, cô vào nhà sau đó lấy ra màn thầu mình mới hấp đặt trước mặt đứa bé này.
“Tới ăn đi.”
Đứa bé ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ rất nhỏ nhưng có thể thấy rất xinh đẹp. Bé gái nhìn người phụ nữ trước mặt nửa ngày, tay nhỏ cẩn thận cầm lấy màn thầu trong tay cô, sau đó bé đứng lên cúi người xuống với cô rồi chạy đi.
“A, bé gái, bé gái…”
Người phụ nữ kêu lớn, vốn đang định nói sẽ cho bé một bộ quần áo khác nhưng đứa bé này chạy thật sự quá nhanh, nháy mắt đã không nhìn thấy đâu. Bà nhớ tới diện mạo đứa bé gái vừa rồi trong lòng rất không thoải mái, đứa bé xinh đẹp như vậy sao lại có thể bị bỏ rơi, nếu mà là con cô thì mặc kệ thế nào, cho dù phải đi ăn xin cũng không có khả năng bỏ rơi đứa bé này.
Bé gái không ngừng chạy về phía trước, hai chân bé giẫm lên nước mưa bắn tung tóe, thi thoảng nước bùn bắn lên ướt quần bé. Lúc này thời tiết rất lạnh, hai chân nho nhỏ đều bị cóng, trên chân còn thấy vài vết xanh tím.
Đến khi bé thấy một ống cống ai đó đặt ở bên ngoài mới chạy vào, một miếng lại mốt miếng ăn màn thầu, sau đó bé ra khỏi ông cống, vươn tay nhỏ hứng nước mưa bên ngoài uống.
Rồi bé ở nơi này một đêm, cũng đem cái bánh màn thầu ăn một đêm.
Ngoài trời đã tạnh mưa nhưng trời vẫn rất lạnh, bé gái co người lại bò ra khỏi ống cống, sau đó chạy về phía trước.
Bé mặc bộ quần áo vẫn còn hơi ẩm đi trên đường phố, khuôn mặt dính bẩn đã không nhìn rõ tướng mạo. Bé đi đến nơi bán bánh bao, sau đó cố gắng ngẩng mặt lên, tuy rằng mặt dính bẩn nhưng đôi mắt mở to rất xinh đẹp.
Đây là con cái nhà ai, thật tội nghiệp, bà chủ bán bánh bao thấy bé gái trước mặt liền không khỏi lắc đầu. Quần áo trên người đứa bé này đều ướt, khuôn mặt nhỏ cũng dính bẩn, thân hình nho nhỏ đứng nơi đó thật khiến người ta đau lòng. Bà lấy từ trong nồi hấp một chiếc bánh bao nóng hổi đặt vào tay đứa bé, bé gái cầm lấy đưa lên miệng nhỏ cắn một miếng, hướng bà bán bánh bao cúi xuống, sau đó cầm bánh bao chạy đi. Hai tay bé nắm chặt chiếc bánh bao cẩn thận ăn, đôi chân nhỏ vẫn không ngừng đi về phía trước.
Không ai cho ăn bé liền đi nhặt, bé uống nước bên trong chai người khác ném đi, ăn đồ ăn người khác ném xuống, cũng sẽ có người tốt bụng cho bé ăn một ít. Bé không ngừng đi, không ngừng chạy, cũng cách nơi này ngày càng xa. Nhưng bé lại không biết mình muốn đi đâu, bé không nhớ nhiều chuyện, không nhớ rõ tên của mình, không nhớ rõ nhà của mình, nhưng bé lại nhớ, bé muốn đi tìm mẹ.
Buổi tối, bé tránh bên trong một nhà ga.
Không biết chó từ đâu nhào ra sủa điên cuồng với bé.
Bé gái sợ hãi nhắm mắt lại, chảy nước mắt.
Mẹ, bé sợ, bé rất sợ…
Mẹ ơi…
Bé co người lại, mấy con chó không ngừng hướng về phía bé sủa lớn giống như đang tranh đồ ăn, bé cúi xuống nắm lấy một hòn đá, lại càng co thân thể lại thêm chút nữa.
Mấy con chó kêu thêm vài tiếng, khả năng cũng biết không cắn được người liền rời đi.
Tới nửa đêm, trời lại mưa to, bé liếm một chút bờ môi, sau đó bò ra quỳ rạp uống nước mưa trên mặt đất, sau đó lại lùi về chỗ cũ, lấy từ trong người một chiếc bánh bột ngô ăn vào.
Bé lấy tay lau mặt của mình.
Muốn ngoan, không khóc. Không khóc nhất định có thể tìm được ba, tìm được mẹ.
Nhưng là làm sao bây giờ, bộ dáng mẹ bé đã quên mất, bé cũng không nhớ rõ mẹ gọi là gì, càng không biết mẹ trông như nào. Chỉ nhớ, bé ngồi trên xe rất lâu rất lâu mới tới nơi này, cho nên bé cứ đi theo con đường rất dài rất dài có nhiều xe, cũng có thể về nhà.
Bé không biết phương hướng, cũng không biết cần đi về hướng nào, chỉ biết không ngừng đi về phía trước, không thể bị những người kia nhìn thấy, bọn họ sẽ đánh bé, đánh bé rất đau, sẽ không cho bé ăn cơm, rất đói bụng.
Vươn tay nhỏ của mình, bé hứng nước mưa bên ngoài sau đó kê lại miệng mình uống vào từng ngụm. Tay nhỏ lạnh cóng đã sưng đỏ, bé lại co thân thể nho nhỏ rúc vào góc tường.
Cứ như vậy dựa vào tường ngủ, dường như còn có thể nghe được miệng bé thỉnh thoảng động, chỉ có động tác, không có âm thanh, mà dường như bé đang gọi, mẹ ơi… mẹ ơi…
Trời đã sáng rõ, bé còn chưa tỉnh ngủ thì chợt trên người tê rần.
Mở hai mắt, bé thấy được một người đàn ông hung hãn thỉnh thoảng lấy gậy đánh bé.
“Đây là con nhóc bẩn thỉu nào, mau cút, đây là chỗ ở của tao.”
Bé gái mím chặt môi lại tới tróc cả da môi, mà ngoài trời vẫn đang mưa to.
“Đi, còn không đi tao sẽ đánh chết.” Chiếc gậy thỉnh thoảng đánh xuống thân thể mềm mềm của bé. Đứa bé đáng thương mếu máo chỉ có thể chạy vào bên trong làn mưa, nhận từng hạt mưa bỏng rát đập lên người, rất đau. Bé chạy tới phía dưới một cái cây to, ngồi xổm xuống, bé lại lạnh lại đói lại sợ, đột nhiêu òa khóc.
***
Cô đang ngủ bỗng nhiên bật dậy. Cô vươn tay ôm lấy búp bê trên giường, sau đó mở to đôi mắt vô hồn.
Cô cúi đầu đem búp bê đặt ở trước mặt, đột nhiên cô cười, nhưng khóe mắt không ngừng có nước mắt rơi xuống. Cô đứng xuống giường, đem búp bê ôm chặt vào lòng ngực.
“Làm sao bây giờ? Giản Thanh Doanh kéo tay áo Lục Khả Ân. “Hiện tại Tiểu Hoa càng ngày càng không bình thường.”
“Để tôi nghĩ xem.” Lục Khả Ân cũng có chút vội, Tiểu Hoa của bọn họ chính là Hạ Nhược Tâm, lúc này cô ngồi bên trên sô pha ôm một con búp bê, ánh mắt ngây dại vô hồn.
Tất nhiên là sau khi tới nơi này tinh thần cô liền càng ngày càng không tốt, cơm cũng không ăn được, hầu hết thời gian cô đều chỉ ngồi phát ngốc, tinh thần hoảng hốt. Bọn họ thật sự sợ rằng cứ tiếp tục như vậy, thân thể của cô có thể cũng yếu đi, mà càng khiến cho mọi người lo lắng chính là, liệu có một ngày cô nghĩ quẩn trong lòng mà tự sát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...