Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Sở Luật không nói gì nữa, lúc này vừa lúc thang máy xuống tới lầu một, Sở Luật đi ra trước, sau đó là Hạ Nhược Tâm. Hạ Nhược Tâm ôm tài liệu đi tới một thang máy khác, tầm mắt Sở Luật vẫn luôn không ngừng chú ý tới giày của cô, Hạ Nhược Tâm có lẽ không biết trên giày cô có một thứ hình như là thứ trên quần áo của Hạ Dĩ Hiên.

Anh xoay người đi ra ngoài nhưng khuôn mặt vẫn thập phần tối tăm.

Anh lại lấy điện thoại, đặt ở bên tai: “Tam ca, thế nào, có tin tức gì không? Vẫn không có à. Tôi biết. Còn có, Tam ca, anh lại điều tra giúp tôi một người, xem gần đây cô ta đi nơi nào làm gì, tôi cảm giác chuyện này có liên quan tới cô ta.”

Nói xong anh lại đem điện thoại thả lại trong túi. Thật tình anh không hy vọng chuyện sẽ như anh tưởng tượng, nếu không mặc kệ là Lục gia, Hạ gia hay Sở gia cuối cùng nhất định sẽ làm đến long trời lở đất.

Mà trước sau anh đều không rõ, rốt cuộc vì sao Lục Tiêu Họa lại có nhiều hận ý với Hạ Dĩ Hiên như vậy. Đúng vậy, chính là hận, dù Lục Tiêu Họa che giấu tốt nhưng anh đã biết.

Ngồi trên xe, anh lấy một điếu thuốc đốt lên.

Sau đó lấy điện thoại tìm tới số của Lục Cẩm Vinh, vừa mới bấm gọi đi anh lại ngắt điện thoại, đưa điện thoại ném sang một bên, sau đó lại lấy một điếu thuốc. Trong lòng có một chút áp lực ngay cả anh cũng không biết từ đâu ra khiến anh có chút hô hấp khó khăn.

***

Hạ Nhược Tâm xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như trời sắp mưa.

‘Cạch’ một tiếng, cô mở cửa. Hạ Dĩ Hiên bên trong vừa nghe thấy âm thanh này đã vội vàng đứng dậy. Hạ Nhược Tâm đi tới, đây là ngày thứ mười Hạ Dĩ Hiên bị giam. Quãng thời gian mười ngày đủ để tra tấn một người thành con chó, cũng có thể đem tôn ngôn một người giẫm đạp, nhưng cuối cùng Hạ Dĩ Hiên ở trước mặt Hạ Nhược Tâm vẫn tỉnh táo, không bị thương tới một sợi lông, chỉ hôi hám bẩn thỉu.


Hạ NHược Tâm không rạch mặt cô ta, cũng không đánh gãy xương đùi cô ta, thậm chí cũng không bỏ đói cô ta tới chết.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm kẻ trước mặt chật vật khó khăn, rất giống một mụ điên. Có lẽ cô chưa từng nghĩ sẽ làm gì với Hạ Dĩ Hiên, gã đàn ông cô tìm để hiếp Hạ Dĩ Hiên cũng sẽ thật sự không động thủ, còn lúc này cô vẫn là làm không được. Một mạng người, cô không tàn nhẫn như vậy.

Cô giết không được Tống Uyển, cũng đồng dạng giết không được Hạ Dĩ Hiên.

Hạ Dĩ Hiên đáng chết nhưng Hạ Minh Chính, Thẩm Ý Quân thì sao? Mặc kệ Hạ Dĩ Hiên là do Lục Tiêu Họa giết hay là Hạ Nhược Tâm giết. Giết người không đơn giản như vậy, cuối cùng họa vẫn là đổ lên người nhà.

Một người cho cô tình thương của mẹ - Giản Thanh Doanh, còn một người là mẹ ruột của cô.

Cô từ trong người mình lấy ra một con dao gọt qua hỏa, sau đó đi tới. Hạ Dĩ Hiên vừa thấy con dao gọt hoa quả trong tay Hạ Nhược Tâm lại hét lên. Cô ta giãy giụa, bò lung tung trốn tránh.

Mà lúc này Tam ca nghe xong điện thoại liền gọi ngay cho Sở Luật.

“Sở Luật. Người anh muốn tìm đã tìm thấy rồi…”

Lúc Thẩm Vi tiến vào Tam ca vừa vặn ngắt điện thoại, cô đi tới cầm chiếc ly trên bàn, ngồi trên ghế bập bênh mình thính nhất bắt đầu nhẹ nhàng đung đưa.

“Tam ca, vừa rồi là ai gọi điện thế? Rất ít khi thấy anh cùng người khác nói nhiều như vậy.”

“Là Sở Luật.” Tam ca tiến lại ngần ngồi xổm trước mặt Thẩm Vi. “Anh ta nhờ anh tìm giúp một người.”

“À…” Thẩm Vi không có hứng thú. Cô nhắm mắt lại, ly rượu vang đỏ trong tay không uống một ngụm, ghế bập bênh thỉnh thoảng kêu kẽo kẹt, tiếng vang đều đều như ru người ngủ.

“Anh ta muốn tìm ai?” Kỳ thật Thẩm Vi chỉ thuận miệng hỏi, cũng không suy nghĩ nhiều.

“Không phải nhân vật lớn.” Tam ca kéo chăn lên người Thẩm Vi. “Là Hạ Dĩ Hiên.”

‘Choang’ một tiếng, ly rượu vang trong tay Thẩm Vi rơi xuống đất, chiếc ly nháy mắt vỡ tan tành, thậm chí có không ít chất lỏng màu đỏ bắn lên người cô.

Tam ca cũng khiếp sợ.

Thẩm Vi đột nhiên ngồi dậy.

“Hạ Dĩ Hiên, là em gái Hạ Nhược Tâm sao?”


“Đúng vậy.” Tam ca bị Thẩm Vi đột nhiên kích động dọa sợ. “Sao thế?”

Cô có chỗ nào không thoải mái sao, anh vội đưa tay đặt lên trán Thẩm Vi. Thẩm Vi đột nhiên nắm lấy tay anh, hét một cái rồi kéo anh đứng lên chạy ra ngoài.

“Em muốn đi đâu?”

Tam ca chạy theo cô, ngoài trời gió lớn sắp mưa, nếu cô bị dính mưa thì không tốt chút nào, thân thể cô dưỡng lâu như vậy vẫn chưa khỏe hẳn.

Thẩm Vi bỗng nhiên dừng bước, cô xoay người, biểu tình trên mặt cũng đanh lại.

“Tam ca, Hạ Dĩ Hiên là em bắt đi.”

“Em nói cái gì?” Tam ca không tin điều mình nghe được. “Em bắt Hạ Dĩ Hiêm làm gì?”

“Không phải em, là Nhược Tâm.” Thẩm Vi lại xoay người chạy ra ngoài, hy vọng còn tới kịp.

Tam ca vẫn không hiểu lắm, nhưng anh cảm thấy việc này nên nói cho Sở Luật một tiếng mới được. Hạ Nhược Tâm sao lại muốn bắt Hạ Dĩ Hiên, Hạ Nhược Tâm giống như một cái bánh bao mềm, khi Hạ Dĩ Hiên giả chết trở về Hạ Nhược Tâm còn không động tay trả thù, Thẩm Vi sẽ làm nhưng bánh bao mềm Hạ Nhược Tâm tuyệt đối không có khả năng.

Anh vừa chạy vừa gọi cho Sở Luật, nhưng chuông kêu lâu mà không có ai nhận.

Nhận, mau nhận đi.

Tam ca không biết vì cái gì lại có cảm giác không tốt lắm, mà lúc này Thẩm Vi đã lên xe, Tam ca chạy vài bước đến nơi, kéo ra cửa xa, anh cũng không đoạt lấy tay lái. Thẩm Vi lái xe rất nhanh, lúc này trời đã đổ mưa to, nước mưa thỉnh thoảng bắt vào cửa kính xe thành từng dòng mờ mịt.


Tam ca vẫn luôn gọi điện cho Sở Luật nhưng vẫn không có người nghe.

Sắc mặt Thẩm Vi rất trầm tĩnh, thậm chĩ tĩnh tới mức đáng sợ. Tam ca hiện tại không một chút nghi ngờ lời nói của Thẩm Vi, đúng thật là cô bắt đi, con đường này đúng là đi tới nơi đang giữ Hạ Dĩ Hiên.

Lúc này, Sở Luật đứng trước một gian nhà kho bỏ hoang đã lâu. Trời đã mưa rất to, bầu trời âm u, nước không ngừng trút xuống, anh dừng xe bên đường, tiếng điện thoại vang chìm nghỉm trong tiếng mưa.

Anh đặt tay lên cửa, là nơi này.

Anh dùng sức, cửa bị đẩy về phía trước một chút.

Ánh sáng không sáng lắm từ bên ngoài lan khắp phòng, bỗng nhiên Sở Luật trừng lớn hai mắt.

- --

Nay ngày cuối năm, mình nhiều kèo tụ tập quá nên không chắc sẽ đăng được ba chương, ngày mai cũng rất nhiều kèo nên mọi người cứ xác định là ngày mốt mới đang tiếp nhé. Nếu rảnh sẽ edit và đăng bất chợt, không hứa trước.

Chúc mọi người năm mới an yên.

P/s: Mọi người đánh giá truyện ở bài giới thiệu giúp mình với, cho bao nhiêu sao tùy theo cảm nhận của mọi người


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui