Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa

Khương Nghiên nhạy bén nhận ra, trong nhà có người.

Những năm gần đây cô tạo thành thói quen, không dám ngủ sâu giấc, một khi nghe thấy còi cảnh sát réo lên, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng thức dậy, xông vào hầm trú ẩn. Chính vì vậy, chỉ cần có tiếng động rất nhỏ, cô sẽ giật mình tỉnh giấc.

Khương Nghiên trở mình ngồi dậy, mở mắt thấy chính là khuôn mặt anh tuấn phóng to của Đoàn Nam.

"A di đà Phật, nữ thí chủ suýt chút nữa đã dọa chết bần tăng rồi."

Anh đi giày Tây, tay chân chống lên cái giường mềm mại của cô, từ trên cao nhìn xuống.

Đoàn Nam có một đôi lông mày sắc nét tựa như họa, lông mi cong dài cụp xuống, khóe mắt đa tình còn có một cái nốt ruồi giống như giọt lệ.

Ban đầu buôn bán trắc trở, tổn thất nửa giang sơn, anh đến làm người trụ trì hỗ trợ chùa Nam Sơn trong ba tháng, khiến nhóm ni cô trẻ mỗi khi thấy anh lại đỏ mặt.

Sau khi trở về thành phố, anh Đông Sơn tái khởi (1), vì vậy hiện tại mới có tập đoàn Đoàn thị.

"Nữ thí chủ, ngài..."

Khương Nghiên đá một phát vào bụng Đoàn Nam, đạp anh xuống giường.

"Tại sao anh lại có chìa khóa nhà của em?"

"Trong ba năm em đi, nhà đều do anh sắp xếp, mỗi tuần đều tới đây quét dọn."

Bảo sao, sau khi Khương Nghiên trở về, phát hiện trong nhà vẫn duy trì trạng thái như lúc cô rời đi, không dính một hạt bụi. Cứ tưởng là Đường Tầm tới đây dọn dẹp giúp, dù sao tin tức cô trở về, trước đó cũng chỉ nói cho Đường Tầm biết.

Đoàn Nam đi tới phía sau, muốn thu hẹp khoảng cách với cô, anh hít lấy hương thơm dầu gội tươi mát trên tóc cô, lẩm bẩm nói: "Anh thỉnh thoảng cũng tới đây, nhìn vật nhớ người."

Khương Nghiên không chút lưu tình đẩy anh ra, lười biếng đi ra phòng khách.

"Anh Đoàn Nam, giao chìa khóa ra đây cho em."

Đoàn Nam đuổi theo: "Em, cái người phụ nữ này, quá nhẫn tâm, nhất định phải tuyệt tình với thanh mai trúc mã cùng em lớn lên sao."

Khương Nghiên mặc kệ anh, đoạt lại cái chìa khóa, đi tới tủ quần áo, thay sang áo lót mình nhẹ nhàng thoải mái.

"Chỗ quần áo này là anh chuẩn bị cho em à?" Ánh mắt cô rơi trên loạt quần áo màu sắc sặc sỡ ở trong tủ, đây không phải là phong cách của cô, không có bộ nào có thể chọn được.

Đoàn Nam nghiêng người tựa vào cánh cửa, vẻ mặt thản nhiên.

"Anh nếu có thời gian, nhớ mang bạn gái tham gia nhiều show thời trang để nâng cao thẩm mỹ nhé?" Khương Nghiên tùy tiện ném ra một bộ: "Nhìn chẳng có tí thẩm mỹ nào cả."

Đoàn Nam luôn kiên quyết phủ nhận anh ấy có bạn gái, cách bạn gái còn thêm một "Cửa".

Khương Nghiên biết, Đoàn Nam chính là cái loại đào hoa, "Giữa trăm hoa khoe sắc, sương sớm không ướt vai"....

Làm bạn bè lâu năm, mặc dù miệng nói Đoàn Đoàn Nghiên Nghiên nồng nàn thân mật, nhưng cũng chỉ là tình bằng hữu, tiến xa hơn nữa, sẽ không được.

"Khương nhi, buổi tối có rảnh không, mọi người muốn tổ chức cho em một buổi đón gió tẩy trần."


Khương Nghiên nướng bánh mì thơm nức mũi, thờ ơ nói: "Hôm nay không được đâu."

"Vì sao thế?"

"Em muốn ra sân bay đón con em."

"......"

Đoàn Nam ngây ngốc một hồi lâu, sau đó trầm mặc hỏi: "Con em? Với ai... Với người nào hả?"

Khương Nghiên đặt bánh mỳ đã nướng chín vào khay, lại thờ ơ nói: "Còn có thể là ai nữa."

Đoàn Nam mở to hai mắt nhìn, chạy đến trước mặt Khương Nghiên, khóa chặt ánh mắt của cô: "Em đừng có dọa anh, anh Đoàn của em đã già rồi, không chịu được hù dọa đâu."

Khương Nghiên xoay người, cắt bánh mì nướng thành từng miếng nhỏ.

"Từ lúc nào?"

"Cách đây ba năm, em đi sang Nepal mới phát hiện đã có."

"......"

Nhìn Đoàn Nam mặt mày xanh mét, sau mấy phút, rốt cuộc Khương Nghiên không nhịn được, mặc dù cô vẫn còn nghiêm mặt, nhưng chỉ được trong chốc lát.

Thấy cô tủm tỉm cười, Đoàn Nam lập tức nhận ra mình đã bị chơi xỏ.

"Cái đệt!"

Khương Nghiên cười ha ha: "Đoàn trưởng lão, mấy năm không gặp, đã không phân biệt được thật giả rồi!"

----------

Ba giờ chiều, sân bay Giang Thành, không ít người đang đứng ở cửa đón máy bay, đều đang chờ người thân trên chuyến bay sắp hạ cánh.

Cách đó không xa, trong tiệm cà phê, Đoàn Nam đi lấy nước, bước tới ngồi đối diện Khương Nghiên.

Hồi hộp chà xát hai tay.

"Con trai anh mấy tuổi rồi?"

"Em nhìn trang phục anh mặc thế này có được không, trông có đẹp trai hay không?"

"Anh mua cho con bộ đồ chơi, con sẽ thích à."

Mấy phút sau, Khương Nghiên dường như đã thấy được gì đó, bỗng nhiên đứng dậy, đi tới cửa ra.

"Mễ Nặc."

Đoàn Nam ngẩng đầu, chỉ thấy một bé trai khoảng chừng năm sáu tuổi, đeo balo nhỏ đã sờn rách, đi ra.


Đứa bé da trắng nõn, mắt sâu hun hút, mang nét đặc thù của người châu Á, nhưng hai đầu lông mày lại có nét của người châu Âu, con ngươi mang màu xanh thẳm trong veo như màu biển. Cậu bé dáo dác quan sát xung quanh, ánh mắt có chút phòng bị, lại có chút tò mò.

Bộ dáng Tiểu chính thái (2) tương đối đáng yêu, vừa ra khỏi cửa đã hấp dẫn sự chú ý của không ít con gái.

"Wow, bé trai thật xinh xắn."

"Ôi, con lai kìa, ánh mắt thật đẹp."

Cậu bé dường như rất ngượng ngùng, vẫn luôn núp sau Khương Nghiên, rụt rè sợ hãi.

Lá gan rất nhỏ.

"Mễ Nặc." Khương Nghiên giới thiệu với Đoàn Nam: "Con trai của em."

"Con trai, ba là ba của con." Đoàn Nam ngồi xổm người xuống, muốn nói cho bé biết: "Ba là ba Đoàn của con."

Mễ Nặc lắc đầu, từ chối nhìn thẳng anh.

"Con còn sợ người lạ."

Khương Nghiên ngồi xổm người, sửa sang lại cổ áo cho Mễ Nặc, dịu dàng hỏi han bé, những chuyện đã xảy ra trên đường đi.

Mễ Nặc ghé vào bên tai Khương Nghiên, thấp giọng nói chuyện.

Hai đầu lông mày Khương Nghiên tràn ngập ý cười, dịu dàng sờ sờ cái đầu nhỏ của bé: "Đi nào, mẹ dẫn con đi ăn bữa tối."

----------

Tại nhà hàng phương Tây, nghệ sĩ dương cầm đang chơi một bài piano của Richard Clayderman "Starry Sky".

Trên bàn ăn, Khương Nghiên nói với Đoàn Nam thân thế của Mễ Nặc.

Bố của Mễ Nặc là cảnh sát bảo an người châu Á, mẹ là y tá từng cứu cô một mạng. Bố Mễ Nặc từ rất sớm đã hy sinh trên chiến trường, bé đi theo mẹ, lớn lên ở bệnh viện chữ thập đỏ.

Sau này, trong khi Khương Nghiên dưỡng thương ở bệnh viện chữ thập đỏ, đã cùng bé trở thành bạn bè thân thiết. Mẹ Mễ Nặc đặc biệt quan tâm chăm sóc cho cô, khi quân phản loạn tấn công bệnh viện, y tá đã giấu Khương Nghiên cùng Mễ Nặc ở trong miếu thờ, nhờ vậy mà thoát được một kiếp.

Nhưng vì thế mà y tá đó đã bị giết, lúc ấy Khương Nghiên dùng tay che thật chặt miệng Mễ Nặc, không để cho bé kêu ra tiếng, bé cứ thế trơ mắt nhìn mẹ của mình bị đám cầm thú kia tàn bạo cưỡng hiếp, sau đó bắn chết.

Về sau, bé không khóc được một tiếng.

Khương Nghiên sợ hãi, oán giận ngẩng đầu, trên đầu có thần linh, vừa từ bi vừa thương xót.

Mở mắt ra chính là địa ngục trần gian.

Khi mẹ Mễ Nặc giúp Khương Nghiên trốn đi, cô ấy đã đặt tay Mễ Nặc vào trong tay cô, nắm thật chặt.


Một giây này, ánh mắt cô ấy vừa quyết tâm lại thống khổ. Khương Nghiên biết, đó là gửi gắm.

Khương Nghiên là người Trung Quốc, bất cứ lúc nào cô cũng có thể rời khỏi nơi đáng sợ này, cô cũng có thể mang Mễ Nặc rời đi, trở lại đất nước phương Đông xa xôi mà hòa bình ấy.

Sau khi y tá kia chết, Mễ Nặc không còn chỗ nương tựa, Khương Nghiên đành phải mang Mễ Nặc về cùng, dù sao, ơn cứu mạng nặng như Thái Sơn.

Từ nay về sau, Mễ Nặc họ Khương.

Chính là con trai của Khương Nghiên.

Sau khi nghe xong câu chuyện, thật lâu sau Đoàn Nam vẫn không nói gì, nhấc ly rượu vang đỏ lên, nốc cạn.

Anh nhìn Mễ Nặc một chút, đứa trẻ này trông rất thanh tú non nớt, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy thù hận sâu sắc, đó là hơi thở của sự chết chóc.

Cuối cùng, anh nhìn về phía Khương Nghiên.

Cô là người ngay thẳng, mặc dù xuất thân giàu có, nhưng lại có tình có nghĩa.

Từ nhỏ đến lớn, đều là như vậy.

"Khương nhi, em nói với con trai, con thích ăn cái gì thì cứ tự nhiên, ba Đoàn mời khách, không cần khách khí."

Đúng lúc này, Mễ Nặc ghé sát vào Khương Nghiên, thì thầm vào tai cô.

Đoàn Nam hỏi: "Con nói gì vậy em?"

Khương Nghiên cười cười: "Mễ Nặc nói, anh không giống ba nó."

"Ồ? Vậy ba nó trông thế nào?"

"Mễ Nặc có bố là cảnh sát bảo an." Khương Nghiên nhớ lại nói: "Em đã xem ảnh rồi, trông rất tuấn tú."

Đoàn Nam nhướn mày, khóe mắt tràn đầy ý cười: "Nói về đẹp trai, không dám nói đùa, giá trị nhan sắc của ba Đoàn Đoàn, năm xưa ở đại học được công nhận là sinh viên đẹp trai nhất trường."

Mễ Nặc vừa khẽ nói với Khương Nghiên mấy câu, Đoàn Nam nói: "Tiểu Mễ Nặc, con muốn nói gì, nói ra cho ba Đoàn Đoàn nghe với."

Mễ Nặc sợ hãi lắc đầu.

Khương Nghiên mỉm cười giải thích cho anh: "Thằng bé còn sợ người lạ."

Đoàn Nam hỏi: "Con trai hiểu tiếng Trung à?"

Khương Nghiên gật đầu: "Từ nhỏ nó đã được mẹ dạy tiếng Trung rồi."

"Mẹ của con trai là người Trung Quốc?"

"Không phải, mẹ của nó là người Nepal."

Đoàn Nam không hiểu: "Vậy tại sao mẹ thằng bé lại dạy nó học tiếng Trung?"

"Mẹ thằng bé hi vọng con đến Trung Quốc." Khương Nghiên nói: "Đất nước không có khói lửa chiến tranh và tranh chấp."

Đoàn Nam trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt dịu dàng, nói: "Có mẹ Nghiên Nghiên cùng ba Đoàn Đào ở đây, sau này con cũng sẽ bình an."

Đoàn Nam đưa tay sờ sờ đầu cậu bé, nhưng Mễ Nặc né tránh ngay lập tức.

"Thằng bé không thích người khác chạm vào mình." Khương Nghiên mỉm cười giải thích: "Nó nói đầu của con chỉ ba mẹ mới có thể chạm vào."


"Hứ, sau này anh cũng sẽ là ba Đoàn Đoàn của Tiểu Mễ Nặc." Đoàn Nam nói với Mễ Nặc: "Ba Đoàn Đoàn có món quà muốn tặng con, chút nữa sẽ đưa cho Tiểu Mễ Nặc."

Lúc tính tiền, Khương Nghiên kiên trì AA (3) với Đoàn Nam, Đoàn Nam đã quá quen tác phong làm việc của Khương Nghiên, nếu như anh từ chối AA, chắc chắn Khương Nghiên sẽ không đi ăn cơm cùng anh nữa.

Đến khi Khương Nghiên cất ví tiền, quay đầu lại, lại phát hiện không thấy Mễ Nặc đâu.

Chớp mắt một cái đã không thấy người đâu rồi.

Khương Nghiên chạy như điên ra khỏi nhà hàng, lại thấy Đoàn Nam đứng sững sờ ở ven đường, trong tay của anh còn cầm khẩu súng đồ chơi, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Anh vô tội nhìn về phía Khương Nghiên: "Anh chỉ muốn tặng cho con một món đồ chơi."

Khương Nghiên không kịp nữa trách cứ Đoàn Nam vô ý, cô đuổi theo Mễ Nặc.

Lúc này, Mễ Nặc dường như đang lâm vào trạng thái sợ hãi cực độ, bé chạy như điên trên đường, vừa chạy vừa hét: "Evil! Evil!"

Trong miệng cậu bé lẩm bẩm liên tục từ đơn này.

Evil, ác ma.

Xung quanh đều là những khuôn mặt xa lạ, vội vàng tránh cậu bé, vẻ mặt kinh ngạc.

Khương Nghiên đuổi tới, hét to: "Mễ Nặc, đừng sợ, không có chuyện gì đâu con!"

Rẽ vào một con phố, Khương Nghiên đột nhiên dừng lại.

Chỉ thấy cạnh bồn hoa cách đó không xa, Mễ Nặc ôm chặt lấy bắp đùi một người đàn ông.

Hoàng hôn, người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, huy chương ở đầu vai tỏa sáng rực rỡ huy hoàng.

Anh cúi đầu, lông mày nhíu một cái, bất đắc dĩ nhìn Mễ Nặc.

Không phải là ai khác, chính là Lục Lẫm.

"Bố ơi."

Mễ Nặc ôm chặt chân Lục Lẫm, giọng nói non nớt gọi anh: "Bố ơi."

Bố ơi.

Khương Nghiên nhìn cảnh xa xa trong vườn hoa.

Lục Lẫm mặc cảnh phục màu đen, cùng với bộ cảnh phục bố Mễ Nặc mặc trong tấm ảnh, hình dạng và cấu tạo thực sự có mấy phần tương tự.

Hết chương 4

Suy nghĩ của tác giả:

Lục Lẫm:??? Con trai???

(1): Hay còn gọi là Đông Sơn quật khởi. Câu nói này tớ đã tra cả trên google lẫn Baidu của bên Trung mà vẫn không tìm được nguồn gốc rõ ràng. Tạm giải thích ý hiểu của câu này là tay trắng làm lại sự nghiệp. Có ai biết rõ thì chỉ tớ với ạ.

(2): Ý chỉ những chàng trai/ bé trai ngây thơ.

(3): Mỗi người trả một nửa số tiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui