Lúc đó, tiếng nhạc trong trẻo chậm rãi phát ra từ quán rượu đầu đường.
Tiểu Uông đi tới, ngồi bên cạnh Lục Lẫm, vẫy tay với phục vụ: "Cho một cốc bia ướp lạnh."
Trong tay người đàn ông bên cạnh nắm chặt điện thoại, mắt nhìn màn hình tối om, không có bất kỳ phản ứng gì.
Tiểu Uông nhìn thấy bên cạnh anh để mấy chai rượu lộn xộn, trong gạt tàn cũng có vài mẩu đầu lọc thuốc.
"Đại đội trưởng Lưu bên tổ truy sát nói gặp anh uống rượu giải sầu ở đây." Tiểu Uông gắp một đũa đồ nhắm, nói với Lục Lẫm: "Uống rượu một mình không thú vị đâu."
Tiểu Uông cầm cốc bia lên, chạm chạm vào chén rượu của anh, bia vàng óng, uống một hơi cạn sạch.
"Ba năm trước em từng đến Nepal làm nhiệm vụ, có đi gặp chị dâu."
Giọng điệu Tiểu Uông bình thản, nói về chuyện năm xưa: "Ban đầu cục định phái anh đi, nhưng khi đó tâm trạng anh không tốt, nghe thấy hai chữ Nepal, suýt chút nữa đã tẩn cho đồng chí truyền đạt mệnh lệnh một trận."
Lục Lẫm trầm mặc, con ngươi cuồn cuộn gợn sóng.
"Khi quay về em đã nói với anh, không gặp được chị dâu, nhưng thật ra là lừa anh thôi, em đã đi gặp chị ấy."
Tiểu Uông ném một hạt lạc vào trong miệng, tiếp tục nói: "Hoàn cảnh sống của chị dâu không tốt chút nào, ở trong một ngôi nhà được sửa sang lại từ nhà máy hóa chất bỏ hoang, đó là khu làm việc của họ, đi vào trong, mùi hóa học gay mũi nồng nặc ập vào mặt, hun đến mức em tìm không thấy Bắc Nam đâu cả."
"Nhưng dường như chị dâu đã sớm quen rồi, chị ấy dẫn em đi thăm phòng làm việc, mời em ăn thịt dê hầm và phô mai sữa đặc lên men, vô cùng khó ăn."
"Khi đó, cách lúc hai người chia tay, cũng chưa đến nửa năm, anh con mẹ nó như kẻ điên vậy, vừa nghe thấy Trung Đông, vừa nghe thấy ai đi đánh giặc, anh lại đứng lên liều mạng với người ta, khoảng thời gian đó, đồng nghiệp trong cục không dám thảo luận đến tin tức quốc tế nữa, chỉ sợ lại chạm đến chuyện đau thương của anh."
"Vậy mà chị ấy lại sống rất tốt, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, còn rất hợp với cuộc sống ở đấy, khi đó, em thật sự rất bất bình thay anh, quả thật Trương Vô Kỵ mẹ nó nói rất đúng, phụ nữ xinh đẹp không đáng tin."
Lục Lẫm không nói một lời, vẻ mặt dịu lại.
Cô sống tốt, trong lòng anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Uông tiếp tục nói: "Một ngày trước khi đi, chị dâu dẫn em đến thị trường mua bán tự do, nói muốn mua cho em chút đặc sản mang về, chia cho các đồng chí trong cục."
"Hoa hồng Tây Tạng, quả dừa, mật ong, tinh dầu... Chị dâu mua cho em rất nhiều, để em mang về, đúng rồi còn có thịt dê khô, không phải anh thích ăn thịt dê nhất sao, chị ấy mua cho em mười túi to, nói để em mang về ăn, em không thích mùi tanh của thịt dê chút nào, nên không cần, thật lâu sau chị ấy không nói chuyện, nhưng cuối cùng cũng không miễn cưỡng em."
"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì." Lục Lẫm đành phải cắt ngang, anh không muốn nghe nữa, nghe xong không chịu nổi, khoảng thời gian cô rời đi, là ba năm tối tăm nhất cuộc đời anh, thần hồn nát thần tính, không dễ dàng chạm vào.
Tiểu Uông không nhanh không chậm, tiếp tục kể: "Khu chợ tự do quá nhiều người, em cùng chị dâu bị tách ra, xách theo túi lớn túi nhỏ, đến khi tìm được chị ấy, chị dâu đứng trước một quầy hàng điêu khắc tượng gỗ của Ả rập, nhìn một bức tượng con nai, ra sức lau nước mắt."
Tim Lục Lẫm chợt run lên, giống như bị rút cạn tất cả dưỡng khí trong phổi, tay cầm chén run bần bật.
"Lần đầu tiên em nhìn thấy chị ấy khóc không thành tiếng, liên tục lau, lau cũng không hết nước mặt."
Tiểu Uông kể xong chuyện xưa, bóng đêm đã đậm.
Lúc này, Lục Lẫm khàn giọng nói, như tiếng đàn violon đã bị vứt đi tấu một đoạn hợp âm khô khốc.
"Anh con mẹ nó đã sớm tha thứ cho cô ấy."
Đó là người con gái mà anh đã khảm vào trong cơ thể, tan vào trong máu thịt, hòa vào tính mạng anh!
Tất cả sức lực thời niên thiếu của anh, tất cả nhiệt huyết, chỉ giành riêng cho cô, cô là mối tình đầu của anh, cũng là người cuối cùng.
Năm anh hai mươi ba tuổi đã muốn cô, từ nay về sau, bất kể là cơ thể hay tâm hồn, đời này chỉ có cô.
Yêu bằng cả tính mạng!
Lục Lẫm còn nhớ rõ, năm ấy anh vừa mới lên năm hai, vào rừng rậm nguyên sơ huấn luyện dã chiến, bạn cùng lớp được về trước anh mấy ngày, anh phải đi theo đội của trường ở lại trong núi mấy ngày, tiến hành huấn luyện đặc biệt.
Ngày đó là một buổi trưa hè oi ả ẩm thấp, anh mặc áo ba lỗ màu đen, đeo balô quân đội màu xanh biếc, xuống xe buýt. Ngoài trời mưa to tầm tã, giọt mưa dày đặc rơi xuống mái hiên rồi chảy xuống mặt đất, mặt đất bốc hơi mù mịt.
Anh đứng trong bến xe chờ rất lâu, mưa to không ngớt. Đội trưởng bảo anh đến giờ tan tầm ban trưa hẵng đến giáo vụ để khai báo, Lục Lẫm không muốn đợi, dứt khoát lao vào trong mưa to.
Ướt thì ướt đi, dù sao lúc còn trong rừng nguyên sơ đã dầm mưa dãi nắng bao ngày, cũng không cảm thấy gì, cơ thể anh rất tốt, không sợ ngã bệnh.
Anh đeo túi hành lý nặng trịch, chạy như điên trong mưa, đến khi chạy đến cổng trường học, nhận ra có gì đó không đúng, dường như có người đang theo dõi anh từ phía sau.
Anh đột nhiên xoay người, cảnh giác nhìn phía sau.
Chỉ thấy trong mưa to, có một cô bé mặc chiếc váy dài màu xanh, cầm một chiếc ô trang trí hoa li ti, bình tĩnh đứng đằng sau anh, đứng cách anh khoảng hai mét.
Anh bỗng quay đầu lại, cô bị dọa giật lùi về phía sau.
Da của cô trắng vô ngần, so với sữa tươi, so với hoa Sơn Chi còn trắng hơn, một đôi mắt hạnh đen láy sáng ngời.
Cô đứng trong mưa to, duyên dáng yêu kiều, nhìn anh.
Mép váy đã bị mưa to thấm ướt, dán lên bắp đùi thon dài của cô, cô đi một chiếc tất dài sáng màu, khiến người ta có cảm giác như gặp được cô em hàng xóm thơ ngây.
Mưa to theo mắt Lục Lẫm, rơi xuống, Lục Lẫm lau mặt, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Mà cô bé kia vẫn luôn đuổi theo, cố gắng chạy đến bên cạnh anh, che ô cho anh.
Lục Lẫm khó hiểu liếc cô một cái: "Cô..."
Cô giải thích: "Anh cảnh sát, em là tình nguyện viên của đội tình nguyện khoa báo chí Đại học Truyền thông bên cạnh, hôm nay đến lượt em đi tình nguyện, giúp các bạn sinh viên không mang ô của các trường xung quanh về nhà."
Lúc đó, cô mỉm cười trong veo, thuần khiết.
Nhưng nhìn quần áo cô đã ướt đẫm, dán vào người trông rất đáng thương, bao quanh cơ thể gầy nhỏ của cô, sắc váy rất nhạt, gần như trong suốt, có thể nhìn thấy đường viền áo ngực màu trắng của cô.
Da đầu Lục Lẫm căng lên, mất tự nhiên mà dời ánh mắt, nói: "Cảm ơn, tôi không cần."
Anh xoay người bỏ chạy, Khương Nghiên cũng đuổi theo, không chịu buông tha, đuổi theo anh xuyên qua nửa trường học.
Có thể tưởng tượng, một cô gái nhỏ mặc quần áo xinh đẹp cầm ô, tội nghiệp đuổi theo anh trong mưa to.
Đổi lại sang bất kỳ người đàn ông nào khác, cũng không chịu nổi.
Lục Lẫm cũng là đàn ông, đơn thuần, thiện lương, vừa cứng rắn vừa ngay thẳng.
Anh chưa nói xong, xoay người lại, cầm ô trong tay Khương Nghiên, một tay khác trực tiếp đặt lên bờ vai cô độc của cô, bao bọc lấy cô, dẫn cô đi về ký túc xá.
Anh che chở cô rất cẩn thận, cái ô nghiêng về phía cô, tránh để quần áo cô ướt đẫm. Cơ thể cô như không xương, chợt rùng mình một cái.
Trước đó, Lục Lẫm chưa từng tiếp xúc với cơ thể con gái, chưa bao giờ biết, cơ thể con gái lại mềm như vậy, cô bám trên người anh, tựa như cây thân leo, bám chặt vào anh.
Cơ thể anh gồng cứng, khuôn mặt đỏ bừng như thiêu như đốt.
Nhất định do thời tiết hôm nay quá nóng.
Anh không biết cơ thể của con gái có được tự ý chạm vào hay không, chạm vào rồi, sẽ là của anh.
Đến dưới ký túc xá, Lục Lẫm nói cảm ơn cô, mặc dù đi cùng nhau, nhưng Lục Lẫm vẫn phải cố gắng lắm mới che được cho Khương Nghiên, không để cho cô bị mưa to giội vào người.
Khương Nghiên lấy một bảng kê khai ra, đưa cho Lục Lẫm: "Anh cảnh sát, anh có thể điền giúp em vào đây không, về em còn phải làm báo cáo."
Lục Lẫm nhận lấy bản kê khai, ánh mắt quét từ trên xuống dưới.
Họ tên, số tuổi, số điện thoại...
Anh rất sảng khoái điền vào, nhưng một dòng cuối cùng...
Có độc thân hay không?
Thấy anh chân chừ, Khương Nghiên thò người lại gần, chỉ vào dòng kẻ ghi độc thân hay không, nghiêm túc nói: "Anh, dòng nào cũng phải điền đấy."
Lục Lẫm gặp quỷ mới tin cô.
----------
Xe chạy trên quốc lộ hoang vắng ven rừng, bờ ruộng xung quanh có cỏ dại mọc tràn lan, gió lớn thổi phần phật, cách đó không xa, có một tòa nhà đen kịt âm u, dưới tầng mây xám xịt, cảm giác vô cùng áp lực.
Xe chạy nhanh dần, trên tấm bảng màu trắng trước cổng sắt có một dòng chữ, viết là: nhà tù số ba Giang Thành.
Sau khi Khương Nghiên xuống xe, cô không đi vào, mà dựa bên cạnh xe, nhìn cổng lớn trước nhà tù.
Gió lớn gào thét, bãi đất hoang mênh mông rộng rãi xung quanh đầy cỏ dại và cỏ lau, bị gió gột rửa, ngã trái ngã phải, những bãi cỏ dại này không được ai xử lý, sinh trưởng tràn lan, ngược lại với nhà tù ngay ngắn trật tự này.
Đoàn Nam từ trong xe đi ra ngoài, gió lớn thổi vù vù bên tai anh, anh đi đến bên cạnh Khương Nghiên, theo ánh mắt của cô nhìn về phía cổng lớn nhà tù.
Đoàn Nam nhíu mày, vuốt cổ áo: "Mỗi lần tâm trạng không tốt, đều phải đến đây canh gió lạnh suốt nửa ngày."
"Nơi này trống trải, không có ai, gió lại lớn, tựa như dao sắc, có thể thổi bay toàn bộ buồn phiền. "
"Thế à." Đoàn Nam bĩu môi: "Nếu thần kì như vậy, ban đầu em chạy làm gì, tới đây khóc lớn một trận, quay đầu buồn phiền sẽ không còn nữa."
"Em khóc cũng vô dụng."
Đoàn Nam trầm mặc một lúc lâu, buông tiếng thở dài, kéo Khương Nghiên vào trong lồng ngực của mình, vỗ vỗ gáy cô: "Nếu không có, vậy thì đi thôi."
Khương Nghiên gật đầu, xoay người ngồi trở lại vào trong xe.
Rất nhanh, Đoàn Nam cũng lên xe, thắt chặt dây an toàn cho mình, nhìn cô một chút, nhân tiện dướn người sang, thắt dây an toàn cho cô.
"Em nên tâm sự với anh ta."
"Tâm sự chuyện gì ạ."
"Tâm sự về chuyện năm xưa, tâm sự về em trai anh ta."
Tay Khương Nghiên run rẩy, nhưng Đoàn Nam không chút lưu tình tiếp tục nói: "Nếu em muốn ở bên anh ta, vậy thì phải bước qua thử thách này."
Khương Nghiên nhìn về phía anh, trong con ngươi có chút mong chờ: "Liệu anh ấy có tha thứ cho em không?"
"Em muốn nghe đáp án của anh à?"
Khương Nghiên gật đầu.
"Không biết." Khi Đoàn Nam phun ra hai chữ này, ánh sáng trong con ngươi của Khương Nghiên tắt dần, càng ngày càng tăm tối.
"Bởi vì cho đến giờ anh ta chưa từng trách em."
Đoàn Nam tiếp tục nói: "Nhiều năm như vậy, anh ta cũng không quên em, em trở về, anh ta lại vui mừng hơn bất kì ai khác."
"Em có một chuyện, có lẽ cần đến sự giúp đỡ của anh."
Đoàn Nam nói: "Nếu muốn anh làm người đứng giữa hòa giải, vậy phải trả anh phí tai nạn lao động trước..."
"Đầu xuân rồi, ban tin tức muốn về nông thôn khảo sát báo cáo cuộc sống của trẻ con, em nghĩ nên giúp đỡ trường tiểu học Hy Vọng, sưu tầm tài liệu, tốt nhất là có thể phỏng vấn đến các bạn nhỏ."
Đoàn Nam ngẩn người, nhìn về phía cô: "Em lại muốn chuồn đi à?"
Khương Nghiên lắc đầu liên tục: "Chỉ là em muốn cho mình một chút thời gian thôi."
Hết chương 33
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...