Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa

Mẹ Lục Lẫm là phu nhân Thẩm Chi năm nay đã năm mươi ba rồi, nhưng vì chăm sóc khoa học, da vẫn khá nhẵn nhụi, vết chân chim trên khoé mắt cũng rất nhạt, khuôn mặt trang điểm tinh tế, cổ đeo dây chuyền đắt tiền, nhưng không lộ vẻ tục tĩu.

Từ mắt đến lông mày, thấp thoáng dáng vẻ Lục Lẫm.

Khương Nghiên biết, Thẩm Chi đã sớm ly hôn với bố Lục Lẫm, Lục Lẫm đi theo bố, mà Thẩm Chi mang theo con trai nhỏ, bắt đầu quá trình gây dựng sự nghiệp khó khăn, bây giờ đã có một công ty thời trang kinh doanh khá phát đạt.

Tuy quy mô không lớn, danh tiếng chỉ trong phạm vi thành phố Giang Thành, nhưng là một người phụ nữ trung niên đã ly hôn, còn phải nuôi con nhỏ, bắt đầu từ con số không để gây dựng sự nghiệp, từ cửa hàng vỉa hè, cho đến bây giờ có một khu sản xuất riêng, tạo ra thương hiệu của chính mình.

Phần quyết đoán này, người thường khó có được.

Ba năm trước đây, Khương Nghiên nhìn thấy Thẩm Chi đều phải đi đường vòng, tránh bà từ xa. Cho đến hiện tại, gặp lại bà, trong lòng cũng có chút kiêng kỵ.

Sợ bà.

Không vì gì khác, chỉ vì bà là mẹ Lục Lẫm.

Đúng lúc Khương Nghiên cúi đầu, vội vã chuẩn bị rời đi, lại không may va vào một người đàn ông, nước trong cốc hất lên áo của anh ta.

"Đi đứng kiểu gì vậy!"

"Tôi xin lỗi."

Trước ngực áo sơ mi trắng của người đàn ông ướt một mảng lớn, may mà nước cô lấy là nước lọc, không phải rượu hay nước gì khác.

"Bây giờ phải làm sao!" Giọng người đàn ông kia đầy sự khó chịu: "Ướt hết cả rồi."

Khương Nghiên vội vàng lấy khăn giấy bên cạnh đưa cho anh ta, áy náy nói: "Tôi vô cùng xin lỗi, anh để tôi đền cho anh bộ quần áo mới nhé, hay là cầm đi giặt, thế nào cũng được hết."

Người đàn ông kia thấy thái độ xin lỗi của Khương Nghiên rất chân thành, dù sao cô cũng không cố ý, nếu như tính toán chi li, lại thành ra không rộng lượng, anh ta xua xua tay: "Thôi được rồi, lần sau cô nhớ cẩn thận một chút."

"Xin lỗi anh lần nữa." Khương Nghiên cúi người, thể hiện cử chỉ đoan trang của con nhà gia giáo.

Người đàn ông kia tự nhận mình xui xẻo, vừa lau vạt áo, vừa ngồi về vị trí của mình.

Anh ra vừa mới tránh ra, ánh mắt Thẩm Chi không còn vật chắn mà rơi trên người Khương Nghiên, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ kì quái.

Bà đã nhìn thấy cô, Khương Nghiên không thể chuồn êm, như thế rất không lễ phép. Cô sảng khoái bước đến, khuôn mặt nở nụ cười ấp áp như gió xuân, nói với Thẩm Chi: "Con chào dì Thẩm ạ."

Sắc mặt Thẩm Chi rét lạnh như băng.

Bà lấy khăn lau miệng, không thèm để ý tới Khương Nghiên, quay sang ân cần với Hạ Y Y: "Y Y, con nếm thử món gan ngỗng này chưa, mùi vị thế nào."

"Ngon lắm ạ, con cảm ơn dì Thẩm."

Khương Nghiên cảm thấy bầu không khí xung quanh khá ngượng ngịu, sắc mặt ủng hồng mất tự nhiên.

Thẩm Chi cố tình lơ cô, để cô phải khó xử.


"Dì Thẩm, hai người từ từ thưởng thức, con đi trước ạ." Cô lễ phép nói xong, xoay người chuẩn bị đi.

Hạ Y Y quan sát Khương Nghiên, đột nhiên mở miệng nói: "Tôi nhớ ra cô rồi."

Khương Nghiên nín thở.

Đến đây đi, dù là bão táp cũng được.

Hạ Y Y nhận ra Khương Nghiên, vội vàng tố cáo với phu nhân Thẩm Chi: "Dì Thẩm, hôm đó chính cô ta đã phá hỏng buổi hẹn hò của con với anh Lục Lẫm."

Nghe vậy, lúc này Thẩm Chi mới ngẩng đầu lên, mắt phượng hẹp dài liếc nhìn Khương Nghiên.

Bà đã lăn lộn trong thương giới vài thập niên, dùng nhiều thủ đoạn, trải qua nhiều phong vân, tất cả đều dồn vào một cái liếc mắt kia, như dùng dao găm, "Phập phập phập", đâm vào người vào mặt Khương Nghiên.

Cô không khỏi rùng mình một cái.

"Dì, chuyện hôm đó là hiều nhầm thôi ạ." Khương Nghiên rất miễn cưỡng mới có thể nói ra lời này, lời lẽ lần này rất khách sáo, mang theo ý cam chịu, cầu xin Thẩm Chi có thể bỏ qua cho cô.

Hạ Y Y còn rất trẻ, không kiềm chế được tâm tình, kích động nói: "Cô phá hỏng buổi hẹn hò của tôi và anh Lục Lẫm, mang anh ấy đi, bây giờ lại nói là hiểu nhầm, thật là có ý có tứ!"

Khương Nghiên nhếch môi, không nói được lời nào, không giải thích gì, cái gì nên làm cô đã làm rồi, cũng không cảm thấy phải xin lỗi ai, thái độ khiêm nhường nhẫn nhịn, chỉ là cho Thẩm Chi mặt mũi.

Vì bà là mẹ Lục Lẫm.

"Đúng là có ý có tứ." Lúc này, phía sau truyền đến tiếng cười lạnh của Đoàn Nam: "Lúc hẹn hò, người đàn ông lại đi cùng phụ nữ khác, cái này là kiểu hẹn hò gì."

Hạ Y Y lập tức đứng lên, vẻ mặt kích động, chỉ vào Khương Nghiên: "Là cô ta không biết xấu hổ!"

Sắc mặt Đoàn Nam trầm xuống, nhưng ánh mắt vẫn thong dong như cũ: "Nếu như nhà vị tiểu thư này xảy ra trộm cắp, chắc chắn cô sẽ không đi truy cứu kẻ trộm, mà ngược lại lại chất vấn người nhà tại sao không trông coi nhà cho tốt, logic của vị tiểu thư này, rất có ý có tứ đấy."

Hạ Y Y giận đến môi phát run, không thốt được nên lời.

Chuyện đến đây là đủ rồi.

Khương Nghiên giật ống tay áo của Đoàn Nam, xoay người đi về, đến lúc này, Thẩm Chi mới chậm rãi mở miệng: "Cây cần vỏ, người cần mặt, ban đầu Khương tiểu thư làm chuyện như vậy, tôi rất hiếu kì, tại sao cô còn có thể xuất hiện trước mặt Lục Lẫm thế."

Khương Nghiên bỗng khựng lại.

Tim đột nhiên bị xé toạc, phần phật, gió lạnh rót vào, cả người cô lạnh như băng.

Cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Chi, gằn từng chữ từng chữ, tựa như móc tim từ trong máu thịt ra ngoài: "Dì Thẩm, con không sai."

"Phóng viên Khương tiếng tăm lừng lẫy." Thẩm Chi cười lạnh: "Nếu đã tự vấn mình không sai thì cô chạy cái gì?"

Khương Nghiên im lặng không nói.


"Ban đầu tôi đã bất chấp mưa to mà cầu xin cô, cầu xin cô bỏ qua cho con tôi, nhưng cô, phóng viên Khương, cô đã làm gì?" Ánh mắt Thẩm Chi tựa như dao sắc tựa như tên nhọn, dường như muốn khoét một lỗ sâu trên người cô mới cam tâm.

"Con chỉ là.. Chỉ là làm việc mà con nên làm..." Cô nặn ra từng câu từng chữ trong hàm răng.

"Phóng viên Khương, cô đã hủy hoại cả đời con tôi."

Con ngươi Khương Nghiên bỗng trừng lớn, hô hấp dồn dập: "Con không nghĩ đến..."

"Bây giờ cô nói xin lỗi còn có ích gì?" Thẩm Chi cay nghiệt nói: "Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng dối trá của cô, tôi đã hận đến mức muốn đâm dao lên người cô rồi."

Cơ thể Khương Nghiên run lên bần bật, siết chặt tay, khớp xương trắng bệch như muốn nứt toác.

"Suýt chút nữa con tôi đã chết rồi! Tất cả là vì cô." Giọng Thẩm Chi run rẩy, lạnh lẽo đến thấu xương.

"Nửa đêm tỉnh giấc, cô có được yên ổn không!"

Từng câu từng chữ, như đâm nát tim.

Ba năm qua, bức tường trong tim cô đã dần phục hồi khi được đắp gạch lấp ngói, nay lại bị mấy chữ ngắn ngủi của Thẩm Chi, phá hủy hoàn toàn.

Khương Nghiên bị nước lũ vỡ đê trào lên cuốn trôi, hoàn toàn rơi vào khoảng thời gian tuyệt vọng không thể xoay chuyển kia, đó là phần tối tăm nhất trong tâm hồn cô.

Là phần mà cô không muốn đối mặt nhất, nhưng rồi lại phải đối mặt.

Cơ thể Khương Nghiên mềm nhũn, hoàn toàn không thể kiểm soát, tâm trạng đã cắn nuốt tim cô.

Chân cô mềm oặt, suýt chút nữa đã phải quỳ xuống, may có Đoàn Nam nhanh chóng bảo vệ.

"Chúng ta đi thôi." Anh đỡ Khương Nghiên rời đi.

Nước mắt Khương Nghiên rơi xuống, cô vùng vẫy, như một đứa trẻ không nghe lời: "Con không sai!"

Cho dù bị bắt vào thang máy, cô vẫn tuyệt vọng hét to với Thẩm Chi: "Con không sai!"

"Tinh!"

Cửa thang máy đóng lại, ngăn cách thế giới Tu La đáng sợ kia ở bên ngoài.

"Con không sai, nhưng... Con xin lỗi."

Cả người cô không còn sức lực dựa vào bả vai Đoàn Nam, nước mắt chảy ròng, miệng vẫn luôn máy móc lẩm bẩm ba chữ kia: "Con xin lỗi."

"Khương Nhi, nhìn anh này." Đoàn Nam cầm bả vai của cô, ép cô nhìn thẳng anh: "Tỉnh táo lại đi em."


Vầng trán anh kiên định, ánh mắt đanh thép.

Ánh mắt tan rã của Khương Nghiên dần dần tụ lại, nước mắt trong suốt vẫn chảy xuống từ khóe mắt cô.

Thế giới này, nếu thật sự có thể nói rõ đúng sai thì đâu còn nhiều người đau khổ như vậy.

"Con xin lỗi." Cô nhắm chặt mắt lại, nghiêng người sang một bên, máy móc lẩm bẩm: "Con xin lỗi."

Cửa thang máy mở ra lần nữa, Đoàn Nam đỡ cô đi ra ngoài, đến gần cửa xe, anh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

"Bác sĩ Hoàng, bây giờ có thời gian không?"

"Có, vẫn là bệnh nhân kia à."

"Bây giờ chúng tôi sẽ đến." Đoàn Nam cúp điện thoại, đặt Khương Nghiên vào xe, cài giây an toàn. Đúng lúc đóng cửa xe, bên kia phố, Lục Lẫm đột nhiên dừng bước, nhìn sang bên này.

Hai mắt người phụ nữ trong xe sưng đỏ, vệt nước trên mặt chưa tan, nhẹ nhàng ghé vào bả vai Đoàn Nam.

Bàn tay Đoàn Nam chậm rãi vỗ vào lưng của cô, khẽ an ủi cô.

Hai tay Lục Lẫm chợt nắm thật chặt.

Đúng lúc này, Đoàn Nam nghiêng đầu, nhìn thấy anh.

Hai người đàn ông cách một con phố, liếc mắt nhìn nhau từ xa. Ánh mắt Đoàn Nam lạnh như băng, vài giây sau, anh nhấn nút hạ cửa sổ xe, ngăn lại tầm mắt của Lục Lẫm.

Xe gầm lên một tiếng, lái đi.

Lục Lẫm ngẩng đầu nhìn nhà hàng sừng sững cao ngất, chợt hiểu ra gì đó, anh sải bước đi vào.

Trong phòng ăn, Hạ Y Y đang an ủi Thẩm Chi vẫn trong trạng thái kích động.

"Dì Thẩm, dì đừng tức giận với loại đàn bà kia, cẩn thận lại hại đến cơ thể."

Thẩm Chi hít sâu, cố gắng áp chế cơn sóng đang cuồn cuộn trong lòng, khuôn mặt miễn cưỡng nở nụ cười: "Đúng rồi, không thể để cô ta phá hỏng bữa tối của chúng ta." Bà nhìn đồng hồ: "A Lẫm chắc đang trên đường đến rồi, con chờ một chút."

"Con không sốt ruột đâu ạ." Hạ Y Y ra vẻ quan tâm hiểu chuyện nói: "Công việc của anh Lục Lẫm bận rộn, chậm một chút cũng không sao."

"Thằng nhóc kia, trước đây sống với bố của nó, quen tự do rồi, chờ nó đến, dì sẽ mắng cho nó một trận." Thẩm Chi ngồi ngay ngắn, uống một ngụm hồng trà.

"Dì Thẩm, lời vừa rồi dì nói với ả kia, là có ý gì ạ? Trước đây cô ta quen anh Lục Lẫm ạ?" Hạ Y Y tò mò hỏi: "Cô ta đã làm chuyện gì có lỗi với anh Lục Lẫm đúng không dì?"

Tay cầm chén sứ của Thẩm Chi khựng lại một chút, sầm mặt, lẩm bẩm nói: "Chuyện của quá khứ rồi."

Chuyện đã qua, không đề cập tới cũng được.

Thấy Thẩm Chi không muốn mở miệng, Hạ Y Y cũng không dám hỏi nữa, trong lòng chôn xuống một mầm mống nghi ngờ.

Tiếng đàn trong nhà hàng đàn đến một khúc chậm rãi, cửa thang máy mở ra, Lục Lẫm vội vã đi vào.

"Ấy, vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi." Thẩm Chi thấy Lục Lẫm, khuôn mặt lộ ra nét cười hiền lành.

Hạ Y Y vội vàng đứng lên, đón anh: "Anh Lục Lẫm."


Lục Lẫm không nghĩ tới Hạ Y Y cũng ở đây, lúc mẹ gọi điện thoại cho anh, chỉ nói muốn tụ họp với anh, đã rất lâu không gặp, nên nhớ anh.

Sắc mặt Lục Lẫm càng thêm khó coi, nghĩ đến bộ dáng sống không bằng chết trong xe của Khương Nghiên, anh cũng có thể đoán được vừa rồi chỗ này đã xảy ra chuyện không vui gì.

"A Lẫm, đến đây ngồi." Thẩm Chi vẫy tay với Lục Lẫm.

Lục Lẫm đến gần, giọng đầy sự khó chịu hỏi: "Mẹ, vừa rồi mẹ gặp được Khương Nghiên đúng không?"

"Đây là Y Y, các con làm quen đi." Thẩm Chi không trả lời câu hỏi của anh.

"Mẹ đã nói gì với Khương Nghiên?"

"Lần trước gặp mặt, con cư xử không lễ phép, mẹ đã mời Y Y ra ngoài, hi vọng con sẽ xin lỗi con bé."

Hạ Y Y vén sợt tóc ra sau, vẻ mặt xấu hổ, như đào xuân sau cơn mưa.

"Rốt cuộc mẹ đã nói gì với Khương Nghiên..."

"Khương Nghiên, Khương Nghiên, trừ Khương Nghiên ra, đầu óc con còn có cái gì, có thể có chút tiền đồ cho mẹ được hay không!"

Thẩm Chi vẫn kiềm chế tâm tình, cố gắng không phá hỏng bữa cơm tối nay: "Nếu con còn muốn làm con trai mẹ thì ngồi xuống, ăn một bữa cơm thật ngon với bọn mẹ đi."

Lục Lẫm vẫn không nhúc nhích.

Lúc này Hạ Y Y đứng lên, kéo cánh tay Lục Lẫm: "Anh Lục Lẫm, anh không nhìn thấy đấy thôi, vừa rồi ả đàn bà kia khiến dì tức giận như nào, hơn nữa cô ta còn câu kết làm bậy với người đàn ông khác, anh không nên vì một con hồ ly tinh, mà tranh chấp với dì."

Không ai nghĩ đến, Lục Lẫm lại đẩy một cái, hất cô ta ra.

Dứt khoát.

"Anh Lục Lẫm."

"Hồ ly tinh." Anh lẩm bẩm ba chữ kia, chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Hạ Y Y, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao.

"Đáng tiếc tôi không muốn động thủ với phụ nữ, nếu không ba chữ kia, đủ để cô chết một lần rồi."

"Lục Lẫm, không muốn ăn cơm thì cút đi!"

Thẩm Chi đặt mạnh khăn ăn xuống bàn, tức đến điên người.

Lục Lẫm xoay người bước đi, lửa giận thiêu đốt lồng ngực, nhìn đường không rõ, còn suýt chút nữa va vào phục vụ mặc áo đuôi tôm bưng thức ăn lên.

Khuôn mặt u ám lạnh lùng của anh khiến đáy lòng người phục vụ không khỏi dâng lên một cơn ớn lạnh, theo bản năng định nói xin lỗi với anh, nhưng Lục Lẫm đã đi về hướng cửa thang máy, không quay đầu lại một lần.

Đằng sau, Thẩm Chi đứng lên, tâm trạng kích động nói với Lục Lẫm: "Ban đầu cô ta bỏ con, không nói tiếng nào đã đi, khiến con sống như cái xác không hồn, cô ta từng quan tâm đến con sao? Từng hỏi thăm con một tiếng sao?"

Lục Lẫm bực tức quay đầu lại, gằn từng chữ: "Đấy là do ai làm hại?"

Tay Thẩm Chi không nhịn được run rẩy: "Lục Lẫm, con như vậy, không thấy... có lỗi với ai sao!"

"Con không thấy... có lỗi với ai cả, đây là chuyện của con với cô ấy."

Hết chương 32


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui