Ban tin tức, thứ hai là ngày báo cáo tiêu đề bài báo, mỗi người đều phải đóng góp ý kiến và sưu tầm tài liệu tin tức có liên quan.
"Gần đây có không ít bạn bè đã kết hôn, cách cử hành hôn lễ cũng đa dạng." Đồng nghiệp Khương Nghiên là Mạnh Sa giơ tay nói: "Tôi nghĩ nên viết về những hình thức tổ chức hôn lễ khác nhau của người trẻ tuổi."
Mạnh Sa là một cô gái trẻ đáng yêu, mới vào công ty không lâu, tài năng bộc lộ, thường xuyên nảy ra ý tưởng, kể rất nhiều chuyện thú vị, biết nói năng phải phép, bình thường trong phòng làm việc, có thể khiến không khí sinh động hẳn lên.
Chẳng qua, quá háo thắng... Nên không được các đồng nghiệp lâu năm thích.
Tống Hi Văn ngồi phía đối diện bàn dài gật đầu: "Đề tài này rất mới mẻ." Nhưng ngay sau đó anh ấy nhìn về Khương Nghiên: "Em có ý kiến gì không?"
Đầu ngón tay Khương Nghiên gõ lên mặt bàn, thờ ơ nói: "Bạo lực gia đình được không."
Lời vừa nói ra, bầu không khí trong phòng làm việc đột nhiên lắng xuống.
Ánh mắt các đồng nghiệp toát ra ý tứ sâu xa, Mạnh Sa đưa ra ý tưởng viết về nghi thức hôn lễ là một đề tài tích cực, bốn chữ "Bạo lực gia đình" của Khương Nghiên, gần như làm trái lại.
Bên cạnh, đồng nghiệp ghé sát vào tai cô, khẽ nói: "Làm tốt lắm."
Sắc mặt Mạnh Sa trở nên rét lạnh, ngượng ngùng ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Khương Nghiên, tựa như dao găm.
Khương Nghiên không nhìn cô ta, thật sự không phải muốn bới móc, đề tài thảo luận này vừa mới nảy ra, nghĩ đến hôm trước gặp phải người vợ trong cục cảnh sát, trong lòng cô có chút khó hiểu, tại sao cô ấy bị chồng sỉ nhục đến như thế, còn muốn liều mạng bảo vệ chồng của mình, chẳng lẽ là hội chứng Stockholm (1)?
"Tôi cảm thấy, đề tài thảo luận không phải là tranh chấp giữa bác sĩ với người nhà bệnh nhân thì chính là phá bỏ và di dời công trình đi nơi khác hoặc là bạo lực gia đình, không có gì mới, hơn nữa lại khá tiêu cực." Mạnh Sa bưng cốc sứ màu trắng lên, kiềm chế cảm xúc bất mãn, nói: "Đúng, những từ này tạo ấn tượng rất mạnh, ban đầu có lẽ có thể thu hút được nhiều độc giả đọc báo, nhưng nếu như vẫn cứ để độc giả đọc những tin tức tiêu cực này, dần dà, sẽ cảm thấy mệt mỏi, thỉnh thoảng chúng ta nên báo cáo một chút đề tài tích cực, độc giả thích nghe ngóng sẽ rất vui, cũng như thay đổi khẩu vị cho độc giả."
Các đồng nghiệp khác khẽ thầm thì thảo luận, chụm đều ghé tai, cảm thấy Mạnh Sa nói cũng có phần đúng.
Tống Hi Văn không nói gì, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Khương Nghiên, hi vọng cô cũng có thể nói ra vế sau hợp tình hợp lý như thế.
"Cô có hiểu lầm gì đối với bài báo này, thẩm mỹ, hay sự mệt mỏi." Khương Nghiên ngửa người ra sau, nghịch bút máy trong tay, nhìn về phía Mạnh Sa: "Tôi chưa bao giờ biết, thân là phóng viên, viết bài báo về thực tế xã hội muôn màu muôn vẻ, từ khi nào lại phải suy nghĩ hùa theo nhu cầu và thẩm mỹ của độc giả."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mạnh Sa thay đổi, chất vấn: "Không suy nghĩ đến nhu cầu của độc giả, nếu tỉ số ratings giảm xuống cô tự đi chịu trách nhiệm nhé?"
Người trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn.
Lúc này Tống Hi Văn mới nói: "Mọi người không chung quan điểm, mâu thuẫn với nhau, điều này rất bình thường, hai đề tài thảo luận đều khá tốt, đều có thể làm, vậy Khương Nghiên và Mạnh Sa, hai người chia nhau ra bắt tay vào làm riêng đề tài của mình đi, trước tiên phải chuẩn bị xong tài liệu, giữa kỳ báo cáo lại cho tôi."
Sau khi tan họp, Khương Nghiên vào phòng nghỉ, gọi một cuộc điện thoại chúc mừng sinh nhật Lưu tổng.
"Lưu Tổng, chúc chú thêm tuổi mới mạnh khỏe."
"Tiểu Nghiên, đừng đừng, đáng ra tôi nên chúc Tết tiểu thư mới đúng."
"Chú khách khí quá rồi."
"Đúng rồi, thân thể Khương tổng vẫn khỏe chứ?"
"Gần đây bố tôi cứ nhắc đến chú suốt."
"Ha ha, làm phiền Khương tổng quan tâm rồi."
"Đúng rồi, công ty của chúng ta không phải có một vị quản lý hạng mục họ Lý sao."
"Thủ hạ của tôi, có vài quản lý họ Lý, không biết tiểu thư đang nói đến người nào?"
Khương Nghiên suy nghĩ một chút, nói: "Tên là Lý Hoành."
"Có, lần trước vừa mới thăng chức, sao thế, người quen của tiểu thư ạ?"
Khương Nghiên cười cười: "Không phải, nhưng hôm trước anh ta uống rượu say, xảy ra một chút xung đột nhỏ với em trai tôi, phải vào cục cảnh sát."
"Hả? Có chuyện này à."
"Tôi định bồi thường cho anh ta tiền thuốc thang, anh ta nói mình làm việc vài phút đã được mấy trăm vạn, chướng mắt tiền bồi thường của Khương gia, nhất định phải truy cứu trách nhiệm hình sự của em trai tôi."
Lưu tổng nghe vậy, trên trán rỉ ra chút mồ hôi hột: "Người này, bình thường thích uống chút rượu, uống rượu xong, hay nói mê sảng, tôi thay cậu ta xin lỗi tiểu thư và cậu Khương Trọng Thần."
"Không cần đâu, em trai tôi động thủ cũng là sự thật." Khương Nghiên khẽ cười một tiếng: "Tôi gọi điện cho Lưu tổng, là muốn nhờ chú giúp tôi chút việc."
"Dạ, tiểu thư cứ nói."
Hai ngày sau, Khương Nghiên nhận được thiệp mời dự tiệc dạ hội hàng năm của công ty do Lưu tổng sai người đưa tới.
Thư mời được thiết kế rất tinh sảo, lớp giấy ngoài màu đen được phủ một lớp nhũ óng ánh kết hợp với hoa văn tinh tế, góc trái là tên Khương Nghiên được viết bằng tay, dĩ nhiên, bên cạnh tên cô còn để lại một khoảng trống, có thể điền thêm một cái tên khác vào.
Cô gọi điện thoại cho Khương Trọng Thần.
"Ôi, em không đi đâu." Khương Trọng Thần từ chối thẳng thừng: "Cuối tuần em có buổi huấn luyện dã chiến, ngày nào cũng mệt mỏi gần chết, không còn tí sức lực nào để tham dự tiệc với chị đâu."
"Tên đàn ông bạo lực gia đình cũng ở đó, chị ruột dẫn em đi ra oai mà vả mặt anh ta, muốn bỏ qua à?"
"Chị, em đây sẽ phải phê bình chị." Khương Trọng Thần nói lời chính đáng: "Chúng ta đang là ngọn lửa đỏ của thanh niên ba tốt, là trụ cột xã hội, là niềm tin của nhân dân, tại sao chúng ta có thể làm chuyện này được!"
Khương Nghiên: "...... Tạm biệt."
"Chị có thể hỏi anh Lục Lục mà." Khương Trọng Thần đề nghị.
"Anh ấy sẽ không đi đâu."
"Chị không hỏi, làm sao biết được." Khương Trọng Thần ung dung nói: "Chị đừng tự cho là mình rất hiểu anh ấy."
"Nói như vậy, em rất hiểu chắc."
"Dĩ nhiên... Em so với chị còn hiểu rõ hơn." Khương Trọng Thần nói: "Cả đội tập hợp rồi, em cúp máy trước đây, đúng rồi, vả mặt nhớ tát đau một chút, bốp bốp, em tin tưởng chị có thể làm được."
Khương Nghiên:......
Cô suy nghĩ thật lâu, soạn tin nhắn, gửi cho Lục Lẫm: Tuần này công ty bố em tổ chức tiệc cuối năm, em muốn mời anh Lục Lục đi tham dự cùng em."
"Anh không đi." Lục Lẫm quyết đoán từ chối.
"QAQ"
Quả nhiên......
Hai ngày sau, trong phòng thay quần áo của đội cảnh sát, Lục Lẫm đứng trước gương, cẩn thận đổi trang phục, sửa lại cổ áo, khẽ hất cằm, nhướn mày nhìn mình trong gương.
Hôm nay mình thật là đẹp trai.
Đúng lúc này, qua gương, Lục Lẫm nhìn thấy có cả cây tím đang đứng sừng sững phía sau mình.
Lục Lẫm kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Uông đứng trước gương, tạo dáng õng ẹo, trình diễn bộ lễ phụ khoa trương màu tím, hoa văn lễ phục phức tạp, khí thế ngất trời, giống hệt MC chủ trì hôn lễ.
Lục Lẫm giật giật khóe miệng: "Cậu định về nông thôn biểu diễn văn nghệ cho các bô lão à?"
Tiểu Uông chống hông, ngón trỏ đặt lên khóe miệng, lúm đồng tiền tươi như hoa: "Đội tưởng Lục Lục thật nghịch ngợm."
Tay Lục Lẫm nắm chặt thành quả đấm, đột nhiên muốn đánh người.
"Tối nay em phải đi tham dự dạ tiệc của một công ty lớn."
Lục Lẫm cầm dao cạo râu, thờ ơ hỏi: "Tiệc tối gì cơ."
Tiểu Uông bất đắc dĩ nói: "Chị dâu Nghiên Nghiên hữu nghị mời em, ban đầu em không định đi, nhưng tối qua soi gương, càng ngắm càng thấy mình đẹp trai, khó trách chị dâu Nghiên Nghiên muốn mời em, em nhất định phải đi làm điểm tựa cho chị dâu Nghiên Nghiên."
Lục Lẫm:......
Im lặng một lát, anh nói: "Cậu... Mặc như này á?"
"Vâng, em đẹp trai không?"
Lục Lẫm nhìn cả cây tím đang đứng bên cạnh mình, phát sáng lòe loẹt, làm mù mắt anh rồi.
"Đội trưởng Lục Lục, nghe nói tiệc thường niên của công ty lớn, sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa không lấy tiền, muốn ăn bao nhiêu cũng được." Tiểu Uông hưng phấn xoa hai tay vào nhau: "Em là dân cuồng ăn, ăn đến phun luôn!"
Lục Lẫm:......
Hai phút sau, Tiểu Uông lấy một hộp đựng tiện lợi màu xanh từ trong tủ chứa đồ của mình ra, nói: "Ăn không hết chắc là có thể đóng gói mang về, lấy về đêm dùng dần, muốn em mang về cho anh không."
Lục Lẫm:......
Tám giờ tối, sau khi đứng trước gương trang điểm chải chuốt xong xuôi, Khương Nghiên cầm túi xách, đứng dậy xuống nhà, tài xế đã chờ sẵn dưới tầng.
Trước khi đi, cô gọi điện thoại cho Lục Lẫm, thở dài một tiếng: "Anh Lục Lục ~."
"Có việc gì thế?" Giọng anh đều đều như đang giải quyết công việc.
"Lúc trước em định mời đồng chí Tiểu Uông đóng giả làm bạn trai, theo em đi dự tiệc, kết quả vừa rồi cậu ấy nhắn tin, nói tối nay phải làm thêm giờ, bây giờ chỉ có một mình em, không có anh đẹp trai làm bạn trai, sẽ bị người khác chê cười, em thật đáng thương!"
Trong phòng làm việc, Lục Lẫm đẩy ghế xoay ra, ngẩng đầu, Tiểu Uông đang ngồi bàn bên cạnh, lẩm bẩm, thở phì phò đọc tài liệu, ánh mắt nhìn về phía Lục Lẫm, tràn đầy oán hận.
"Hận anh!" Cậu nói qua khẩu hình với Lục Lẫm.
"Ồ, vậy à." Lục Lẫm dời mắt, mặt không đổi sắc nói: "Đầu năm cục có khá nhiều việc, cậu ta tự nguyện ở lại làm thêm giờ."
"Ôi, nếu vậy, em phải tìm người khác thôi, cảnh sát Tần có rảnh không ạ?"
Lục Lẫm nhìn về phía Tần Lâm, người này vừa tan việc, vừa đi vừa gặm chân gà, đầy tay dầu mỡ.
"Anh ta cũng phải làm thêm giờ."
"Sao các anh ai cũng bận rộn thế." Khương Nghiên nói: "Vậy chắc chắn anh cũng phải làm thêm giờ."
Lục Lẫm nhìn đồng hồ: "Anh đã làm xong việc của mình rồi."
"Ồ, vậy em có thể xin sự giúp đỡ của anh Lục Lục không." Khương Nghiên cầu khẩn.
Lục Lẫm sửa lại cổ áo, hắng giọng nói: "Để anh nghĩ đã, mấy giờ bắt đầu."
"Nhà hàng Thiên Vũ, tám giờ tối."
"Ừ."
Cúp điện thoại, Khương Nghiên xoay vòng trong phòng khách.
Khương Bình Thanh đặt báo xuống, ánh mắt nhàn nhạt liếc cô một cái, cười nói: "Ồ, có chuyện gì mà con vui vẻ như vậy?"
"Con không nói cho bố đâu." Khương Nghiên cầm túi vội vã đi ra cửa, gặp phải mẹ đang dắt Mễ Nặc tản bộ trở về, cô hôn trán Mễ Nặc, nói với bà: "Con đi đây."
"Tối nay con có về không?"
"Con chưa rõ ạ."
Ánh trăng đêm nay rất yên tĩnh, bên cạnh bồn hoa lớn trước khách sạn Thiên Hoa, Lục Lẫm đút tay trong túi quần, nghiêng người, đang hết sức chuyên chú ngửi một đóa mai vàng.
Ngửi còn chưa đủ, anh nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, trộm giơ tay vịn cành bẻ, cành mai vàng bị anh bẻ cong, nhưng còn dính vào vỏ cây nên không rời ra được.
Có một cặp tuấn nam mỹ nữ mặc lễ phục đi qua chỗ anh, anh lại đút vội tay vào trong túi, giả vờ ngửa đầu nhìn trời, chờ đến khi bọn họ khuất bóng, mới làm đạo tặc dưới ánh trăng, vịn cành bẻ hoa.
Còn vô cùng hăng hái.
Nhất định phải bẻ được cành hoa này.
Nhưng cành mai vàng cũng rất kiên cường, gắn liền với nhánh cây, không chịu theo ý anh.
Cả cây mai vàng cây bị anh kéo đến xào xạc, cành lá run rẩy, cánh hoa rơi đầy đất.
Khương Nghiên nhìn từ xa, đúng là một người đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc.
"Anh Lục Lục." Cô đến gần.
Lục Lẫm lập tức buông tay, cành mai vàng đáng thương kia rung rung, cánh hoa rơi lả tả lên đầu vai anh.
"Đến rồi à."
Khương Nghiên lấy một chiếc dao nhỏ từ trong túi xách, dứt khoát cắt đứt bông hoa kia, đặt gần chóp mũi nhẹ nhàng hít vào, hương hoa thơm ngát tràn vào mũi.
"Anh định hái hoa tặng em à?"
Lục Lẫm bình tĩnh nói: "Không phải."
Khương Nghiên dán lại gần, cắm một bông hoa vào túi áo anh: "Không bằng để em tặng anh nhé."
Hết chương 26
(1): Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc (Nguồn Wikipedia)
Lời editor: Chúc mọi người năm mới vui vẻ ạ ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...