Chờ đợi từng giây đồng hồ trôi qua một cách khó khăn.
Giống như ai đang dè nguyên tảng đá vào ngực vậy, không thở được.
Hi vọng là không có chuyện gì xảy ra… cầu trời cầu phật, chúa ban phước lành, sau đợt này con hứa không ăn thịt chó nữa.Tầm 2 phút sau thì em đi ra.
Mặt mày nhợt nhạt.
Thấy tôi đang đứng chờ… em… cười.
Trinh ra ngay sau em một chút.
Thấy tôi, cũng cười, nhưng mà là nhếch mép cười ợ.
Cái con mẹ nó!Tôi chạy lại đỡ em dìu đi vào.
Chắc là không có chuyện gì xảy ra rồi… vì thái độ của em đối với tôi vẫn thế, không có gì khác thường ngoài việc… Hình như em nó… say hay sao ấy.
Chân bước loạng choạng, đứng không vững, cứ ngã dúi vào ngực tôi.– Em mệt lắm hả?– Phù… rượu gì mà uống vào ngất ngây con gà tây luôn.– Để anh đưa em về nhà.Em gục hẳn vào người tôi.
Ợ… tửu lượng kém thế, có một ly rượu mà gục nhanh, chóng váng.
Tôi lay mãi không tỉnh dậy được.
Hay là có bỏ cái gì vào rượu không biết nữa.– Ê bọn mày chơi tiếp đi, tao chắc đưa em nó về, xỉn rồi – tôi gào lên với đám bạn đang thi nhau rú ầm ầm.– Chơi đã, chưa gì đã vội vàng thế mày? Đêm còn dài mà – tụi nó cười như điên.– Mấy thằng bệnh.– Em nó say, để em nó nghỉ ngơi, đừng có manh động nha.– Ơ đệch.Tự nhiên tôi cảm thấy nóng mặt quá, là đang ngại à? Nhưng tôi đâu có ý nghĩ gì đen tối với em đâu.
Cả thân hình em đang dựa hẳn vào người tôi, mắt nhắm nghiền, lay không tỉnh được.– Thôi tao về trước, thông cảm cho tao, em nó say quá.– Về cẩn thận nha.– Ok.Nói rồi tôi dìu em ra xe.Lòng phân vân quá.Em đang say, không thể ngồi xe máy được, cái này thì không sao, có thể nhờ mấy thằng kia đưa xe về hoặc gửi qua đêm ở đây.Nhưng trong tình trạng này, tôi đưa em về nhà, bố mẹ em không giết em thì tôi cũng đừng hi vọng có thể đường đường chính chính gặp em đàng hoàng được nữa.
Rõ ràng là gái ngoan, con nhà lành, ra đi thì bảo đi sinh nhật nhỏ bạn thân, giờ đi về với zai trong tình trạng say khướt không biết trời ơi đất hỡi là ở đâu nữa.
Có nên không? Không nên!Vậy thì phải làm thế nào bây giờ?Tự nhiên tim tôi đập ầm ầm lên.
Nhảy tưng tưng trong lồng ngực… thề có trời cao đất dày, tôi không có ý nghĩ gì đen tối với em hết.Đưa gái vào nhà nghỉ là chuyện quá bình thường với tôi, nhưng sao tự nhiên giờ lại có cảm giác như mình là trai tân, không bao giờ biết cái chốn ăn chơi phù du đấy.Tôi đắn đo mãi… về hay đi? Tôi sẽ không làm gì cả, không làm gì hết… trời ơi, có thấu cho tấm lòng trong trắng của con không?Cuối cùng quyết định gọi cho Thúy, nhờ nhỏ xin bố mẹ em, nói dối cho em ở lại phòng trọ nhỏ ấy một đêm vì sinh nhật say quá.
May mà tôi thông minh, biết lựa lời trình bày với Thúy không thì… Bố mẹ em cũng đồng ý sau một chút tra hỏi kỹ lưỡng.Tôi bắt taxi đưa em đi tới nhà nghỉ gần nhất.
Cả một quãng đường đi, còn không dám thở mạnh.
Cha mẹ ơi, tôi không tưởng tượng ra phản ứng ngày mai của em sau khi tỉnh rượu là như nào nữa? Thật sự là không dám nghĩ tới.
Nhẹ thì chắc cũng bị ăn vài cái tát… nặng thì… nhưng mà lỗi đâu phải tại tôi.
Cũng không biết nãy trong nhà vệ sinh Trinh nó nói cái gì với em nữa kìa.
Thật là đau hết cả não mất thôi.Thanh toán tiền taxi, tôi phải bế em đi vào.
Em hoàn toàn ngấm men rượu, chân bước không nổi nữa.
Đứa con gái tiếp tân ở quầy nhìn tôi cười tủm tỉm.
Chắc nó đang nghĩ tới chuyện tôi chuốc say con cái nhà người ta rồi mang tới nhà nghỉ làm chuyện bậy bạ không chừng.
Ý nghĩ đó khiến tôi tức muốn ói ra cơm luôn.Tôi đặt phòng đôi (rõ ràng là có ý định tốt đẹp ngay từ đầu cơ mà) nhưng hết mất, chỉ còn 2 phòng đơn nữa.
Thôi thì đêm nay nằm sàn nhà vậy.Thả được em lên giường, tôi mệt muốn xì khói ra lỗ tai luôn.
Em nó không có nặng nhưng mà bế đường dài, lại trèo cầu thang, có vài ký lô cũng thấy ngán rồi huống gì mấy yến thịt.
Nhưng mà vui là chính.Nhìn em ngủ ngon lành, tôi mỉm cười, đi tắm chút, người tôi cũng sực nức mùi rượu rồi.Tắm xong, trong người khoan khoái hẳn, tỉnh cả rượu.
Gọi điện cho ông bà già báo cáo không về nhà cái đã.– Sao giờ còn chưa về nhà nữa hả Khánh?– Con không về bố ơi, ngủ qua nhà thằng Giang, mai con về.– Qua nhà thằng Giang hay lại ngủ chỗ nào hả?– Ơ kìa bố.– Mày làm gì thì làm chứ mai kia đừng mang cả bò cả bê về cho bố mẹ mày là được.Ông cúp máy cái rầm.
Cái gì mà bò với bê chứ.
Hừm hừmTôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường nhìn em đang say giấc ngủ.
Đôi môi chúm chím mỉm cười, lâu lâu lại khẽ cau mày.
Em đang mơ điều gì thế? Nhìn em giống như thiên thần đang say giấc vậy.
Tôi đưa tay vuốt khẽ khàng những sợi tóc vương trước mặt em.
Làn da trắng ngần, vừa mềm mịn, vừa mát.
Cảm giác tê tại cả 5 đầu ngón tay tôi đang chạm nhẹ trên má em.
Một cảm giác muốn sở hữu xâm chiếm toàn bộ khối óc tôi.Tát một phát vào mặt mình cho tỉnh táo.
Đừng có mà nghĩ vớ vẩn, có khi em nó không ngủ mà đang cố tình thử tôi cũng nên ấy chứ.
Con gái ghê gớm lắm, đừng tưởng ngây ngô mà dễ bắt nạt.
Mà có khi em không nghĩ ra thì Trinh dụ em làm vậy cũng không chừng.
Cái con bé đó có trò gì mà nó không nghĩ ra đâu chứ.
Hôn nhẹ lên tóc em, kê lại gối, đắp chăn lên cho em ngay ngắn và một mình lăn xuống sàn nằm ngủ.
Con người của Đảng, của lớp trẻ tiên phong, không được có một cái ý nghĩ gì đen tối trong đầu hết.
Đêm nay quyết tâm phải giữ cho não trắng như tờ giấy chưa bôi vẽ gì lên đấy.
Quyết tâm! Quyết tâm.Gối tay lên đầu nằm suy nghĩ miên man.
Một giây phút cùng không thể thôi suy nghĩ về em được.Bỗng thấy em ngồi dậy, mỉm cười với tôi.
Giọng em ngọt ngào âu yếm:– Sao anh lại ngủ ở dưới sàn thế?Tôi trố mắt nhìn em.
Ủa, sao lại tỉnh bơ như chưa hề say xỉn gì vậy? Dụi mắt phát nữa cũng thấy em cứ ngồi trên giường cười cười.– Em tỉnh rồi à? – lòng mừng như mới lụm được cục vàng ấy.– Sao nằm dưới đó chi cho lạnh vậy cưng? – giọng em cứ lả lướt kiểu gì đó– Chứ anh biết nằm đâu nữa, phòng được mỗi một cái giường thôi à.– Thế kỷ nào rồi mà anh còn có cái quan niệm cổ hủ như thế hả? Qua đây nào, qua nằm với em.
Ngủ chung với người yêu mình thôi mà, có làm gì đâu mà anh phải giữ gìn ghê thế!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...