Nàng trèo lên xe, đội nón vào.
Tôi đưa tới nhà hàng có tụi bạn chờ sẵn ở đấy.
Đêm nay em là nhân vật chính của bữa tiệc.
Em làm tôi tự hào với bạn bè quá.Cất xe xong, tôi nắm tay em bước vào.
Bàn tiệc đặt ở tầng hai.Vừa bước chân lên tới nơi, nụ cười trên môi tôi tắt ngấm.
Tôi bàng hoàng, sửng sốt nhận ra, có một đứa con gái ngồi đối diện với chỗ tôi đang đứng, đang nhìn tôi và nở một nụ cười tinh quái.
Tại sao lại có mặt ở đây vào lúc này?Trinh mặc chiếc váy mà tôi tặng quà sinh nhật, khuôn mặt trang điểm một cách cầu kỳ và tỉ mỉ.
Đôi mắt sắc sảo liếc qua tôi và lại vờ tự nhiên như không biết đến sự hiển diện mới mẻ của chúng tôi.
Trinh là một cô gái có tài diễn xuất và trình độ trở mặt thì tráo trở vô cùng, rất khó có thể nắm bắt được tâm lý, trạng thái của cô ta.Tôi dắt em tới bàn tiệc.
Lòng rối bời tâm trạng.
Em ở bên cạnh vẫn mỉm cười tươi tắn, liệu cô ta sẽ làm gì được?– Đến muộn vậy thằng… à Khánh? – thằng vẹm lên tiếng trước tiên khi phát hiện ra hai chúng tôi – Xin chào cô em xinh đẹp, rất hân hạnh được gặp em.– Chào anh – em mỉm cười đáp lễ.Tôi dắt em lại chỗ ngồi để cho em tự nhiên với hội kia, rồi kéo thằng Đức ra chỗ khác hỏi chuyện:– Cái gì thế mày?– Câu đó tao phải hỏi mày đấy, sao con Trinh nó lại ở đây? – tôi bồn chồn.– À, tự nhiên nó xin vào hội chơi cùng… trước nó cũng chơi với anh em mình, bây giờ nó chỉ là quay lại thôi mà, sao? Mày có chuyện gì không ổn với nó à?– À không, tao chỉ sợ Phương Vy không tự nhiên thôi, dù sao thì tao với Trinh trước đó cũng khá phức tạp rồi, tao chả muốn quá khứ dính líu gì tới hiện tại cả.– Sợ quá khứ thì đừng có làm, nó thì làm quái gì được mày, mày lo xa thế?– Mày không tiếp xúc với nó nhiều, không hiểu được đâu, nó cáo già hơn mày tưởng nhiều đấy.– Cáo già thì cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà.– Tao chỉ sợ nó làm gì tổn thương tới Phương Vy thôi.– Có làm sao đâu, mày nghĩ nhiều quá, thôi vào đi kẻo tụi nó chờ.
Đang vui, đừng làm anh em cụt hứng.Đức vẹm khoác vai tôi bước vào.
Em ngồi nói chuyện rất vui vẻ và thoải mái với những người bạn của tôi.
Tôi đến bên cạnh, quên không nhìn qua Trinh, cô nàng đang nói chuyện với Tuấn, hi vọng là do tôi quá nhạy cảm với mọi chuyện đang xảy ra.– Lâu lắm rồi mới đông đủ được như thế này, anh em nâng ly làm một chén nào.– Từ từ, gì cũng phải từ từ, để cho thằng Khánh nó tuyên bố lý do hôm nay đã chứ.– Đúng rồi đấy, nói đê…– E hèm – tôi đứng lên – Lâu rồi không vào sinh ra tử với tụi mày được, nên hôm nay làm buổi tiệc nho nhỏ gọi là cáo lỗi, đồng thời… mừng cho thằng này thoát kiếp FA… mời tụi mày một ly.Tất cả cùng hò hét ầm ĩ cả cửa hàng.
Một đứa một câu, loạn hết cả lên.
Em cứ ngồi một bên cười cười, có lẽ là em đang vui, cứ như bông hoa mới nở vậy.Mấy thằng cà chớn chuốc rượu hết ly này tới ly khác khiến tôi cứ phải tu ừng ực.
Em đá một phát vào chân tôi thì thầm:– Anh, uống vừa phải thôi… uống nhiều hại sức khỏe lắm!– Anh biết mà, nhưng có em, tụi này gato anh quá – tôi nhăn răng cười trừ.Bỗng nhiên Trinh tới bên chỗ bọn tôi đang ngồi.
Cười rất hiền lành và tử tế.
Nãy giờ vui quá tôi không chú ý tới hành động của Trinh.
Tôi nhíu mày khó chịu.
Bắt đầu giở cái trò mèo gì rồi đấy, tôi ngồi im chịu khó theo dõi hành động của cô ả.– Chào em – Trinh ngồi xuống bên cạnh em.– Chào chị – em lịch sự và thân thiện chào hỏi.– Chị tên là Trinh, em tên là Phương Vy đúng không?– Dạ vâng.– Chị thấy anh Khánh nhắc tới em nhiều, chị với anh Khánh là bạn bè tốt, rất vui được gặp em – đang có ý gì vậy chứ?– Vâng, em cũng rất vui được biết chị.– Nâng ly chúc cho tình yêu của hai người đến bến bờ hạnh phúc chứ? – Trinh đưa ly rượu nặng độ trước mặt em, nhìn cái mặt thật thà không thể nai tơ hơn được nữa.– Xin lỗi chị, em mời chị bằng nước ngọt được không , em không uống được rượu – em nhẹ nhàng từ chối.– Ở đây quý nhau thì giao lưu bằng rượu thôi… em làm vậy là đang từ chối tình cảm của mọi người đấy.Trinh biến đổi lớp mặt nạ một cách chóng váng, từ vui vẻ chuyển thành nuối tiếc khiến đối phương không thể không cảm thấy ăn năn.
Tôi quá quen thuộc với những gương mặt quá biểu cảm kiểu này rồi.
Giật lấy ly rượu từ trên tay Trinh tôi lạnh lùng:– Trinh đừng ép người nữa, để Khánh mời Trinh một ly thay cho em nó nhé? Khánh với Phương Vy là một rồi mà.– Khánh bảo vệ người yêu ghê quá, chị em quý nhau mời nhau một chén rượu thôi mà, sao Khánh phải khó chịu ra mặt như thế nhỉ?– Cảm ơn tình cảm của Trinh, em nó gái nhà lành không uống được rượu.– Thế là Khánh đang nói Trinh không phải con nhà lành chứ gì?– Khánh không dám có ý đó.Có lẽ cảm thấy được sự căng thẳng giữa tôi và cô “bạn”, em quay qua nhằn tôi:– Thôi anh…Em cầm lại ly rượu từ tay tôi, quay sang Trinh cười làm hòa:– Xin lỗi chị, vậy em cố gắng uống với chị một ly này vậy nhé?– Em? – tôi nhăn mặt nhìn em lo lắng.– Em không sao đâu.Nói đoạn em cầm ly rượu uống liền một hơi.
Đặt ly rượu xuống em ho sặc sụa.
Tôi lo lắng cuồng cuồng không biết nên làm gì, một ly rượu nặng độ, đối với bọn con trai tụi tôi cũng đã cháy hết cả họng, huống gì một đứa con gái như em.
Đạt được mục đích, Trinh nhếch mép cười đểu bỏ đi.
Nói thật, nếu mà là thằng con trai, tôi đã đấm nát bét cái mặt ra rồi.
Ức không làm gì được.– Em vào nhà vệ sinh chút – em thì thầm, mặt đỏ như quả gấc chín.– Để anh đưa em đi – tôi đề nghị.– Thôi anh, ai làm thế.
Em còn đi được, em đi rửa mặt chút, nóng chết đi được.Em nói rồi đứng lên đi thẳng, tôi lo lắng đứng nhìn theo mặt đần thối.
Thằng Tùng đập vai tôi cười:– Làm gì giữ như giữ vàng vậy, cho em nó tự do chút, ai lấy đi đâu mất mà sợ.
Uống đi.Tôi rời mắt khỏi em khi em đi khuất.
Quay sang chơi với mấy thằng còn lại.
Chợt thảng thốt nhận ra Trinh không còn ngồi ở vị trí của cô ta nữa.
Tôi đưa mắt tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy đâu.
Quay qua hỏi nhỏ người yêu thằng Đức thì biết là cô ta cũng… vào nhà vệ sinh.Lại cái gì nữa đây? Tôi rời bàn chạy đi.Đứng thậm thò thậm thụt ngoài wc nữ, nếu không được cái mã đẹp trai và style cũng phong cách thì chắc ai cũng nghĩ rằng tôi chẳng khác gì một thằng bệnh hoạn đang đứng nhìn trộm tụi con gái làm gì đấy….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...