Sau trận này thì chắc một là ả vắng bóng giang hồ một thời gian hoặc tìm điểm khác hành nghề.
Đi tha phương cầu thực cho rồi ở lại cũng không mong yên ổn với tụi này được.
Khánh Ngọc cười sặc sụa, vui thấy rõ trên từng hành động.
Thích thú nó cứ vỗ tay suốt, cứ khen giỏi quá luôn mồm.
Kể ra cũng phục mấy thằng cu này, kiếm đâu đã lắm trò để chơi.Tạm biệt mọi người, chúng tôi lên đường trở về thành phố.Chia tay, cả nhà ai cũng bịn rịn, thằng Dũng vẫn là đứa buồn nhất.
Mặt nó xịu nguyên từ lúc tỉnh dậy cho tới lúc bọn tôi bước lên xe.
Cái Ngọc cũng quyến luyến thằng em tôi.
Hờ… hình như hai đứa này nó thích nhau hay sao ấy.Tặng cái Ngọc một cái kẹp tóc dễ thương phết, nó thủ thỉ:– Cậu về lại thành phố, đừng có quên tớ đấy nhé? Lúc nào anh Khánh về đây, cậu lại về chơi với tớ được không.Con bé gật đầu, nước mắt lớm rớm.
Sợ nó khóc tôi nạt ngang:– Mày học xong cứ thi lên thành phố mà học đại học là hai đứa gặp nhau, làm gì lâm li bi đát quá vậy cha?Xe chuyển bánh đi, nó đứng trông theo mãi… con bé cầm chặt cái kẹp tóc trong tay, mặt buồn rười rượi.
Có lẽ nào?Hôm nay kết thúc buổi học, phải làm trận với hội thằng Đức vẹm chứ lâu rồi ngoan hiền quá, dạo này đua đòi không kịp, tự nhiên lôi đâu ra cái cớ vì gái quên bạn bè.Ra được tới cổng trường, đang loay hoay kiếm xem bọn kia đang đứng ở đâu thì cái Trà nó đập vai kêu:– Ai như con bé mày tán đấy?Nhìn theo hướng tay nó chỉ, đúng là Phương Vy, em đứng ở nơi hơn 1 tháng trước em đến đón tôi về.
Tim tôi đập lên loạn xạ.
Em vẫn đẹp như vậy, không cầu kỳ, nhẹ nhàng và vẫn thanh tao đến lạ.
Em đang chờ ai thế? Sao lại đến đây nhỉ? Chắc là Pháp, nó học cùng trường với tôi, em với nó lại quay trở về với nhau rồi à? Muốn lại hỏi em một chút, hoặc là em nhìn thấy tôi, để em biết rằng không có em, tôi vẫn sống tốt lắm.
Nhưng lại không dám, sợ một lần nữa cảm xúc lại vỡ òa ra, vì tôi biết, bấy lâu nay tình cảm tôi đang cố quên đi vẫn đang còn lớn lắm, chưa hề phai nhạt một chút gì.
Rốt cuộc có lẽ thì cũng chỉ như hai người xa lạ lướt qua nhau thôi.Hội kia vừa ra tới nơi, tôi rời mắt khỏi em không dám nhìn nữa.
Đang rồ ga định phóng xe đi cùng thì em xuất hiện ngay trước mắt, đứng chặn mũi xe tôi.
Cả hội ngơ ngác nhìn em rồi ồ lên.
Em không quan tâm đến điều đấy, chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi.– Anh, nói chuyện với em một chút đi.Lòng rối bời vì ánh mắt mạnh mẽ nơi em, nhưng vẫn nhếch mép làm cao:– Có chuyện gì? Nói luôn đi.– Anh… đi chỗ khác nói chuyện được không? Em có chuyện cần nói.Tôi quay qua nhìn mấy thằng bạn, quay sang em tôi dứt khoát:– Xin lỗi, anh bận… có gì em nói nhanh, không anh phải đi.
Có người gặp em đang nói chuyện với anh lại không hay đâu.– Các anh cho em mượn anh Khánh một lúc được không ạ? – em nói với mấy đứa bạn của tôi.Đức vẹm vỗ vai tôi thông cảm.– Thôi, giận dỗi gì nhau nữa, em nó có ý thì chấp nhận làm lành đi, đừng kiêu nữa, hôm sau nhớ trả nợ, bọn tao đi trước – nhìn sang Phương Vy nó nháy mắt – Nhớ trả ơn tụi anh đấy nhé.Mấy đứa nó đi trước, Trà nhảy qua xe thằng Tùng còn tôi đứng lại với em.
Đợi cho mọi người đi hết, em nhìn tôi, giọng nửa ra lệnh, nửa như van xin.– Nói chuyện với em một lát.– Lên xe đi – tôi đắn sau một hồi suy nghĩ.Đưa em tới quán cà phê ngày trước hai đứa vẫn hay ngồi với nhau.
Gợi lại một chút kỷ niệm chăng?– Có chuyện gì, em nói đi.– Trong lòng anh, bây giờ em đang ở vị trí nào?Chợt nhận ra hình ảnh của mình cách đây 2 tháng…– Ý em là gì?– Là anh thấy sau những gì xảy ra, tình cảm của anh dành cho em, đã thay đổi đi bao nhiêu phần rồi? – nàng cứ nhìn thẳng vào mắt tôi, mắt chả thèm chớp lấy một chút.
Hờ hờ… ít nhất thì khi nói ra câu đó cũng nên e dè ngượng ngùng chút chứ.– Anh không biết – tôi hời hợt, ít nhất cũng phải tỏ ra sướt mướt chút, không chả mất mặt nhau lắm, đường đường cũng đẹp trai lai láng, con nhà có điều kiện, gái gú theo nhiều.
Tự nhiên hỏi thế chẳng nhẽ dồn dập, anh còn dành cả trái tim cho em chắc.
Mơ ngủ đấy à?– Nói chuyện nghiêm túc đi – sau bao nhiêu ngày không gặp mà vẫn cứ đanh đá kiểu vậy đó.– Chứ em nghĩ sau bao nhiêu chuyện xảy ra, anh có thể làm gì được để biết anh dành cho em bao nhiêu phần tình cảm nữa?– Em muốn, bây giờ có thể thẳng thắn nói chuyện với nhau, hoặc là bây giờ, hoặc là không bao giờ nữa.
Sau những việc xảy ra, em nghĩ mình cần giải thích, và cũng cần có một lời giải thích.
Anh luôn bảo rằng em không cho anh cơ hội, còn anh, anh nghĩ xem anh có thèm hỏi em những ngờ vực trong lòng anh không? Một tháng qua, em đã suy nghĩ rất nhiều.
Về anh, và về tình cảm của em dành cho anh.– Anh nghĩ là em vui với điều đó chứ – tôi cười khinh khỉnh.– Anh… tại sao lại làm như thế?– Tại sao anh làm như thế? Anh nghĩ câu đó anh phải hỏi em chứ.– Anh nói rõ đi.Được rồi, đã thế thì tốt nhất là hai mặt một lời.
Bấy lâu nay giữ cái cục u tình cảm chèn ép trong tim khiến tôi bị dị ứng với gái.
Nay phải giải phóng, không lại có nguy cơ thành ung thư nữa đời này ông bà không có cháu đích tôn nối dõi.– Em không thích anh, thích cái thằng khốn kia, vậy sao phải chạy qua đây ý kiến này nọ làm gì cho mất công?– Đối với Pháp, bây giờ em chỉ coi là một người bạn bình thường.
Không còn tình cảm… dù sao có một số điều nó thuộc về cuộc sống riêng tư của em.
Thời gian qua khiến em suy nghĩ rất nhiều về tình cảm mình dành cho anh.
Hôm nay em tới tìm anh, không phải để níu kéo, không phải để cầu xin.
Chỉ là muốn một lần được sống thật với cảm xúc của chính mình.
Và cũng muốn biết một số điều em còn thắc mắc mà thôi.
Anh đừng hiểu nhầm ý em.– Bị thích anh rồi hả? – tôi cợt nhã, dù sao thì những tổn thương em đã gây ra cho tôi, hôm nay tôi cũng muốn em nếm thử nó như thế nào, em nghĩ rằng mỗi em có lòng tự trọng còn thằng này chẳng có hay sao?– Anh thôi cái giọng đấy đi – có vẻ nàng đang bực tức lên, nhìn đôi mắt giận giữ của em thêm kích thích bản thân.– Này em, thích anh thì làm người yêu anh đi, không thiệt đâu.
Gái theo anh nhiều mà anh chỉ theo mình em thôi đấy.
Anh vừa có tiền, vừa đẹp trai ga lăng, thích gì anh cũng chiều hết… theo anh nhé cưng?Vừa dứt câu, lĩnh nguyên cốc nước lọc vào mặt.
Em giận dữ nhổ thêm vào mặt tôi một câu:– Thật sai lầm khi nghĩ rằng anh là thằng con trai tử tế và biết điều.
Rốt cuộc cũng chỉ là thằng đàn ông khốn nạn mà thôi.Đặt mạnh cái cốc xuống bàn, em cầm túi xách bước đi.
Chắc là do trời đang nóng hay sao ấy, được cốc nước vào mặt tỉnh như sáo.
Đùa thế là đủ rồi.
Hành động thôi, tất cả vì tình yêu bấy lâu nay ấp ủ, giờ lại rực lên như lửa đang cháy đượm lại cho thêm xăng.Chỉ mới cách có vài bước chân, tôi nắm lấy tay em và kéo mạnh về phía mình.
Cả thân hình mỏng manh của em nằm trọn trong vòng tay tôi.
Hơi ấm, mùi hương, hai trái tim cùng thổn thức, cùng chung nhịp đập.Tôi thì thầm bên tai em:– Anh nhớ em, nhớ nhiều lắm! Nhớ đến phát điên lên được rồi.Giống như chỉ có tôi với em và không ai khác.Mùi hương quen thuộc đã lâu rồi không còn cảm nhận được.
Nhớ em đến quay cuồng, chỉ muốn ôm em vào lòng mãi mãi, che chở cho em vượt qua tất cả, để em có thể cười ngay cả những lúc đau khổ nhất… đôi bàn tay em khẽ vòng qua ôm lấy lưng tôi.
Anh biết rồi, em cũng nhớ anh, có phải vậy không! Tôi siết chặt vòng tay mình hơn… có những nổi đau khiến người ta phải cười trong khi đau đớn đến quặn thắt… có những hạnh phúc khiến người ta rơi nước mắt ngay cả khi đang cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...