Tán Gái Sư Phạm


Im lặng.

Sửng sốt.

Bất ngờ và xót xa.

Đó là những cảm xúc của tôi khi cô ấy kết thúc câu chuyện.Hình ảnh một cô bé rất hay cười, nói chuyện rất dễ thương, gương mặt rất thánh thiện và đôi mắt tròn xoe, long lanh… ám ảnh toàn bộ tâm trí tôi.Chuyện này làm tôi cảm thấy rất khó xử.

Nhỡ như con bé có làm sao, chẳng nhẽ vì điều đấy mà tôi lại trở thành người cưu mang, chăm sóc cho nó cả đời sao? Nếu con bé không khỏi bệnh, nguyên nhân lại là do tôi khiến nó như vậy, người nhà con bé lại cầu xin tôi hãy ở bên cạnh nó, giúp nó khỏi bệnh… có chứ không phải là chỉ gặp trong phim đâu, vậy thì tương lai của tôi.

Và Phương Vy nữa… nhưng chẳng nhẽ lại mặc kệ nó?Tuy chỉ mới biết, mới tiếp xúc, nhưng tôi cảm thấy được Khánh Ngọc là một con bé tốt bụng, giàu tình cảm… nó cũng như bao người bình thường khác, nó có tương lai, sẽ là một tương lai tốt đẹp…– Cô không có ý bảo cháu là người gây ra chuyện này cho Khánh Ngọc, cháu đừng hiểu lầm.

Chỉ là bây giờ không ai nói được nó nghe nữa, cô chỉ muốn cháu khuyên bảo nó cho cô chút thôi.


Vì giờ nó chỉ nghe cháu – cô ấy tiếp tục thuyết phục tôi.– Vâng… cháu sẽ cố gắng… – và tôi quyết định giúp em– Cảm ơn cháu nhiều lắm…Nhìn gương mặt người phụ nữ đó khiến tôi cảm thấy an tâm nhiều hơn.

Một thái độ tự tin nhưng khiến người ta cảm thấy mềm lòng.

Ngồi nói chuyện với tôi thêm một lát, đưa số phòng bệnh, số điện thoại của cô cho tôi nếu cần liên lạc.

Xong cô xin phép đi về.Một mình tôi lại ngồi nghĩ mông lung lắm.

Mỗi người sinh ra ai cũng có một số phận cả.

Thế nên đừng đổi lỗi cho hoàn cảnh, tự mình phải biết công bằng với chính mình mà thôi.

Còn ai có thể làm thay được cho mình điều đó?Trời ngả về chiều, tôi chống nạng qua phòng bệnh con bé.Gõ cửa không thấy ai nói gì, tôi tựđộng mở cửa vào.Căn phòng nhỏ có cửa sổ hướng ra bờ hồ, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

Con bé ngồi lặng yên bên cửa sổ, mái tóc gió lùa bay theo gió.

Có rất nhiều hạc giấy trong phòng, treo thành từng dây hoặc rơi vãi trên giường, trên bàn.

Tôi gọi khẽ:– Khánh Ngọc…Nó quay mặt lại nhìn tôi.

Ánh mắt nó buồn đến nao lòng.– Em đang làm gì thế? – tôi tiếp lời, đi đến bên cạnh cửa sổ nơi nó đang ngồi.Nó im lặng nhìn ra bên ngoài… nó thay đổi không giống cô bé nhí nhảnh mà hồn nhiên mà tôi biết.– Ngọc này, anh xin lỗi em chuyện hôm qua nhé? Anh nghĩ anh em mình cần nói chuyện một chút… – tôi là thằng mồm mép nhưng mà tán tỉnh con gái, chứ đi khuyên nhủ thì tôi chưa thử bao giờ, bây giờ cứ nói thật ra những gì mình nghĩ vậy.Nó vẫn im lặng không nói gì, chỉ có đôi mắt nó hấp háy là dấu hiệu cho tôi biết rằng nó đang nghe, vậy thì tự độc thoại vậy.

Bác sỹ tâm lý cũng không phải… chuyên gia cũng không, quả này hơi bị nan giải… hừm– Em có bao giờ tin rằng trên đời này có thiên thần, có thiên đường, địa ngục không?– …– Anh chưa bao giờ tin vào điều đó cả… vì nếu như có thiên thần thì cuộc sống này đã tốt đẹp hơn rất nhiều rồi phải không nhỉ? Nhưng bây giờ thì anh tin rồi… thiên thần không phải là những cô bé cậu bé trong hình dạng nhỏ bé, có hai cái cánh rất xinh, và cầm theo một cái cung tên bắn yêu thương cho nhân loại.

Mà thiên thần chính là những cô bé xinh đẹp, có tâm hồn trong sáng và luôn ngập tràn yêu thương với tất cả… em biết người đấy là ai không?– …– Em giống thiên thần lắm… một thiên thần đáng yêu luôn ngập tràn nụ cười.


Ở bên cạnh luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

Ở bên cạnh em khiến cho người khác không còn phải suy nghĩ nhiều về những bon chen của cuộc sống ngoài kia, tất cả mọi thứ bỗng trở nên đơn giản, nhẹ nhàng lắm… đã có ai bảo vậy với em chưa?Con bé ngước mắt lên nhìn tôi, nhưng nó vẫn không nói năng gì cả.– Tại sao khi người ta vui thì người ta cười, còn buồn lại khóc mà không phải ngược lại nhỉ? Mỗi khi anh cười, anh cảm thấy cuộc sống vui hơn… nhưng anh cũng ít cười lắm… vì cuộc sống của anh nhạt nhẽo, không có ước mơ, không có hoài bão, không cần phải cố gắng… nên niềm vui, nổi buồn của anh nhạt nhẽo lắm.

Cho tới khi anh gặp được một người con gái, em biết chị Phương Vy rồi đúng không nhỉ? Chị ấy cho anh biết tới một thế giới khác, thế giới mà anh chưa bao giờ mơ tới… người ấy bảo anh nên cười nhiều hơn, dù cuộc sống có khó khăn đến mức nào thì sẽ luôn có một nơi cho ta về, có một người luôn yêu thương ta…Nó hấp háy đôi mắt buồn buồn rồi nhìn về phía mặt hồ gợn sóng.– Có những lúc cuộc sống nghiệt ngã, cướp đi những người bên cạnh ta, những người ta yêu thương nhất, trân trọng nhất.

Lúc đấy, cảm tưởng như cả thế giới đang quay lưng lại với mình, cuộc sống quá nghiệt ngã, quá đắng cay, tưởng chừng mình gục ngã, không thể bước tiếp được nữa, bao nhiêu hi vọng, bao nhiêu ước mơ tưởng chừng như đã đổ gục.

Nghĩ về một tương lai không có người đấy ở bên cạnh, không có sự che chở, bảo vệ, không còn được yêu thương… đau đớn lắm đúng không em?– …– Anh biết, điều gì cũng tự bản thân mình, tự suy nghĩ của mình, dù ai nói điều gì đi chăng nữa thì đều không quan trọng.

Nếu cũng là một nắm muối, em cho vào một cốc nước, nó sẽ rất mặn, nhưng nếu em bỏ nó xuống một dòng sông thì sẽ không có gì thay đổi… nỗi đau của con người cũng thế… nỗi đau của một người đối với bản thân là lớn nhưng mang ra so sánh với nổi đau của nhân loại thì nó chẳng thấm thía bao nhiêu.

Ngoài kia, có biết bao sinh mệnh giống như em, như anh, nhưng họ không may mắn như mình.

Hằng ngày họ phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu đau đớn khác.

Thế nhưng họ vẫn sống vững vàng, vẫn chịu đựng, can đảm.


Hằng ngày họ vẫn cười, nếu như khóc vì những nổi buồn thì cuộc sống đó sẽ khô héo và lụy tàn đi gấp nhiều lần rồi… Đừng im lặng khi có rất nhiều, rất nhiều người muốn lắng nghe em nói.

Đừng khóc nữa, khi bao nhiêu người hi vọng nụ cười của em.

Em không biết rằng khi em cười, không chỉ mỗi mình em mà bao nhiêu người xung quanh đều cảm thấy hạnh phúc.

Không một ai bỏ rơi em cả… em không nhìn thấy bố, nhưng bố luôn trong tim em, trong giấc mơ của em, âm thầm bảo vệ em… mẹ cần em, giống như em cần có bố vậy… và, anh cũng cần em… để mỗi lúc anh mỏi mệt, anh có thể nhìn thấy em cười, em nói… anh sẽ luôn bên cạnh, che chở cho em như một người em gái bé nhỏ.

Hãy luôn cười lên nhé em? Cuộc sống còn chờ em phía trước, nghĩ ngơi thế đủ rồi, bản lĩnh lên, vững vàng bước đi em.Tôi vuốt mái tóc mềm mượt của em, mỉm cười:– Có thể em nghe những lời của anh thật sáo rỗng, nhưng em hãy nghĩ bằng trái tim… đừng sống trong quá khứ nữa em ạ, quá khứ hạnh phúc không làm cho tương lai tốt đẹp hơn.

Đừng làm đau lòng những người bên cạnh em và yêu thương em nữa… khi nào em nghĩ sáng suốt, hãy đến tìm anh nhé? Anh sẽ là một người anh trai tốt và luôn yêu thương em… anh không có em gái, không có anh chị, nên anh cũng cô đơn lắm.

Anh luôn ước ao có một cô em gái như em vậy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui