Lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ mà có lẽ là duy nhất đó là dùng đòn đánh vào chỗ hiểm của đối phương để có thời gian mà đối phó với 4 tên đó.
Và cái chổ hiểm tôi chọn là yết hầu… suy nghĩ vừa thoáng qua thì thấy mấy cú đấm tới trước mặt, may là tôi thủ gần cái xe máy nên 4 đứa đó chỉ đứng trước mặt.
Ly bộ xéo sang phải, tay trái than thủ, tay phải đánh ngay vào yết hầu của 1 tên, lại quay phải tay phải than thủ, tay trái đánh trúng tên nữa, bỗng “Chát”… sau đầu đau điếng, biết là dính đòn của thằng kia nhưng cũng không thể quay lại vì trước mặt vẫn còn 1 thằng… thế là phải sử Tam Tinh Quyền, vừa đánh vừa thoát khỏi phạm vi đánh của tên phía sau.Tam Tinh Quyền khi đã sử dụng ra thì với những tên không có căn bản chắc chắn chúng sẽ bấn loạn vì tổ hợp đòn tốc độ cao này, và tên này cũng không ngoại lệ, hắn co rúm người dùng 2 tay che vùng mặt lại… cơ hội đã đến, tôi liền vung chân đá thẳng vào bụng dưới của nó, vì đối mặt với 4 tên nên cú đá dụng hết lực chân, tên này ngã nhào ra… dự là phế trong thời gian tới.
Vừa sử cước xong, quay sau ngay tắp lự, thủ thế Kiềm Dương với tên nữa.
Hắn sấn tới dùng tay phải đấm vòng vào đầu tôi, nhanh như cắt sử bộ pháp Ngọc Hoàng tiến sát vào người nó, dùng tay trái đặt nhẹ vào cổ tay phải của tên này, tay phải nhẹ nhàng đặt vào mặt nó một quyền đảm bảo đau thấu trời xanh, lỗ mũi nó ăn trầu ngay tắp lự, Tam Tinh Quyền tiếp tục giã vào mặt tên này không thương tiếc, nó đưa tay lên đỡ thì lại sử bài mộc nhân thung, tên nữa lại nằm.
Tiếp tục tấn công 2 tên dính đòn ở yết hầu lúc nãy.
Cũng may mắn là gặp bọn nửa mùa, không có căn bản võ thuật gì nên đối với tôi mà nói thì khá dễ.
Đang chiếm thượng phong thì… nghe tiếng còi toe toe… bố em Vy đến…Trong lúc đánh nhau nàng cũng phối hợp rất nhịp nhàng để tránh bị dính đòn.
Không biết nghĩ cái gì mà em lại gọi bố đến trong lúc tôi giải quyết gần xong mấy thằng này rồi.Mấy thăng kia nghe tiếng còi tưởng công an phường mò đến thì vội vàng bò dậy biến nhanh ra khỏi địa bàn.Còn tôi thì đứng đơ như trời trồng, oái oăm gặp ngay phụ huynh trong hoàn cảnh này.
Điên thật.
Ông già chạy tới điềm tĩnh (tác phong công an có khác):– Hai đứa có làm sao không?– Dạ không ạ.Tôi phủi nhanh quần áo dính bẩn, không biết nên giải thích vụ này thế nào nữa thì em Vy lên tiếng:– Mấy thằng mất dậy, thấy con đi học về mình nên chọc ghẹo con, may nhờ có anh đây giúp không thì không biết sao nữa bố ạ – Rõ ràng rắc rối này là tôi gây ra cho nàng, thế mà nàng lại nhận về cho mình.
Thế là thế nào nhỉ? Có lẽ nàng sợ ấn tượng của bố nàng về tôi không tốt.
Làm thế khác nào một bước lên tiên.
Sướng quá các bác ạ– Không biết phải cảm ơn cháu thế nào nữa – ông nhìn qua tôi, cảm động lắm, không ngờ mình lại trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, lần này phải về đi ăn mừng.
Phải cảm ơn thằng khốn kia trước vì đã tạo cơ hội hôm nay nữa.
Trong cái rủi lại có cái may, ăn ở cả thôi.– Dạ có gì đâu ạ – em nhìn mình nháy mắt, hôm nào em cũng xinh, hôm nay càng xinh hơn bội phần.– Cháu có làm được gì đâu.– Cháu có bị thương chỗ nào không? Nhà bác gần đây, cháu vào đây xem thế nào đã.– Dạ thôi bác, cũng muộn rồi, bác với em về nhà đi ạ, cháu cũng làm về sớm không bố mẹ cháu mong – chặt chém như thật.– Được rồi, vậy cháu cho bác số điện thoại, hôm nào mời cháu sang nhà bác chơi – ố ồ, em mỉm cười duyên tợn.Đọc thì đọc, thế là có dịp đường hoàng chính chính vào nhà em mà không sợ cái gì nữa rồi.
Cứ lúc nào đời cũng thăng hoa thế này có phải là hay không chứ.
Hôm nay gặp phải ai mà số đỏ vãi chưởng.
Hai bố con nhà nàng tạm biệt đi về, tôi cũng quay xe đi về.
Bị trúng mấy đòn chắc mai sẽ còn đau ê ẩm mà coi.
Nhưng mà không sao, chừng ấy đáng gì, thêm vài phát nữa cũng không phải vấn đề.
Hề hềNói thêm với mấy bác chút, thật ra khi lâm trận thì cũng tùy tình thế mà xuất chiêu, lúc đó nếu thím nào thấy em đánh nhau thì chắc nghĩ ngay là em cũng chỉ là tên đấm đá túi bụi chứ võ vẽ gì.
Mà thú thật lúc đó cũng muốn giải quyết nhanh vì còn em Vy nên tất cả chiêu số sử ra đều nhanh và hết lực… nghĩ lại đúng là mình ghê thật nhưng nhờ có tụi nó mà được gặp nhạc phụ nhạc mẫu tương lai.Cảm ơn cảm ơn!Đã đến cái ngày cuối cùng của 2 tuần.Không phải là đang nghĩ tới cái hẹn với thằng bạn vàng, mà đơn giản chỉ là còn nốt kế hoạch vạch sẵn, thực hiện nốt.Dù sao thái độ hôm qua của em khiến tôi cũng tự tin hẳn lên.
Nếu như mà em không có tình cảm với tôi thì hà tất gì em phải nói dối bố em cho tôi chứ? Nếu không, nói đúng ra vì tôi mà em bị nguy hiểm.
Nếu như tôi không có võ, nếu như 4 thằng kia cũng võ nghệ cao siêu thì tẩn cho tôi một trận xong, tụi nó biết sẽ làm gì em? Nhưng vì em đã cứu tôi một màn thua trông thấy trước bậc phụ huynh, thế nên quyết định tối nay nốt trận.Thằng bạn vàng gọi:– Êu mày, nhớ vụ hôm trước nữa không? Sao rồi?– Còn nốt ngày hôm nay, mày không phải xoắn, có gì mai gặp.
Tao không phải là thằng nuốt lời đâu.– Tao có bảo gì đâu.
Nốt hôm nay coi chừng có làm ăn gì được không đấy?– Mày coi thường bạn mày quá, em nghiêng rồi, thêm chút mắm muối nữa là ngọt thôi.– Chờ xem mày làm trò gì.
Nhưng mà đừng hi vọng quá rồi lại thất vọng đấy – nó cười lăn lộn, tiên sư cái thằng, mới sáng sớm chưa gì đã trù nhau đi tu rồi.– Mẹ mày, kệ bố tao.– Vậy thì kệ bố mày, cảnh cáo trước mày nha, trèo cao ngã đau đấy.– Để bố tự ngã, đừng xô bố ngã, biến đi mày, đợi tin buồn nhé.– Ok, tao cũng mong là tin buồn hê hê.Không còn nhiều thời gian nữa.
Lòng vòng mãi mới chọn được một địa điểm thích hợp.Cả ngày không nhắn tin, không gọi điện cho em.
Đến hơn 8h mới chạy xe qua nhà nàng.
Không dám gọi trước, bởi vì nếu gọi trước thì biết chắc chắn không bao giờ nàng chịu đi chơi với tôi.Cả ngày cùng lũ bạn soạn sửa tất bật, cộng thêm cái cổ hôm qua bị dính đòn giờ như muốn gãy.
Chưa bao giờ làm hết mức, huy động hết công suất như lần này.
Trong lòng hồi hộp vô cùng, ước gì tất cả sẽ thuận lợi như ý tôi mong ước.Lúc trước, con gái đối với tôi, có cũng được, không có cũng không sao.
Vì tôi có quyền chọn lựa, có nhiều cơ hội… lần này, cảm thấy căng thẳng lắm.
Liệu như em không đồng ý? Em từ chối, em từ bỏ… tôi có tiếp tục làm được điều gì nữa không? Cảm giác lúc đó là như thế nào nhỉ? Không muốn nghĩ tới, lắc lắc cái đầu tống khứ hết một tương lai tăm tối, vừa đi vừa huýt sao… đời vui lạ…Tôi gọi nàng khi vừa tới nơi:– Em đi đây với anh một chút được không? Anh đang ở trước nhà em rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...