Đến cuối cùng, sổ thuật của Di Ngọc cũng là do sự trợ giúp của Lô Trí mới hoàn thành, đối với toán học nàng tự có một bộ phương pháp học tập bất đồng với Cửu Cung, vì vậy mà nàng tuy không có đối với môn học này hoàn toàn chết tâm, nhưng cũng không lại cố chấp phải hiểu được rất rõ ràng.
Như thế bảy tám ngày sau, nàng đã dần dần thích ứng sinh hoạt ở Quốc Tử Giám, trừ bởi vì thương trên vai không có cách nào học tập xạ, ngự hai loại kỹ năng, thì các việc học khác đều có thể cùng hoàn thành đến.
Đáng nhắc tới là, Trưởng Tôn Nhàn tuy không có lại tìm nàng phiền toái, nhưng mà Di Ngọc vẫn mẫn cảm phát hiện thái độ vừa xa cách vừa coi thường của học sinh ở lớp Bính Thần đối với nàng, dù là tiến sĩ Tấn Khải Đức ở trên lớp học đối với nàng xem trọng nhiều hơn, cũng không thể thay đổi loại tình hình này.
Tuy rằng nàng phác giác nhưng cũng hồ đồ không thèm để ý, vốn là tới qua những ngày “Hồ đồ”, mỗi ngày về phòng có Trần Khúc làm bạn, hết giờ học lại có Lô Trí Lô Tuấn lẫn nhau bên cạnh, không có chút nào cảm thấy bản thân bị cô lập.
Ngày mai chính là ngày nghỉ, huynh muội ba người thương lượng sau khi tan học sẽ cùng nhau đến Đông Đô Hội đi dạo phố, mang kèm chút lễ vật trở về cho Lô thị, buổi chiều ngày mai trực tiếp liền thuê xe ngựa về nhà.
Giờ Dậu tan học, sau khi tiên sinh rời đi, Di Ngọc liền xách túi sách bước nhanh ra khỏi lớp, tại cửa Thư Học Viện lại gặp Lô Trí đang đứng ở vách tường đối diện nói chuyện cùng một học sinh nữ mặc thường phục màu trắng, bước chân nàng liền dừng một chút, nhúc nhúc nhích nhích hướng hai người tới gần, chỉ mơ hồ nghe thấy Lô Trí nói một câu, “Ngày mai phải đi về nhà.” Sau đó liền bị hắn xoay người đưa tới cái cười lạnh đóng đinh tại chỗ, hắn lại đối với học sinh nữ kia nói chào, rồi xoay người hướng đông đi, Di Ngọc nhìn thoáng qua người học sinh nữ tuy trên mặt hiện vẻ cứng ngắc nhưng vẫn khó nén đoan trang kia, mới chạy chậm mấy bước đuổi theo Lô Trí, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi hản:
“Đó là ai nha?”
Lô Trí quay đầu liếc nàng một cái, “Nhiều lo chuyện bao đồng.”
Nàng không chết tâm, vừa đi vừa tiếp tục hỏi hắn, thẳng đến đem Lô Trí oa oa được phiền, mới hừ lạnh một tiếng, nói: “Việc học sổ thuật tháng sau, ngươi là nghĩ chính mình làm?”
Di Ngọc đương trường ngậm miệng.
Chạng vạng cơm nước xong, Trần Khúc tự đi về Khôn Viện, huynh muội Lô gia thì cùng nhau từ cửa sau túc quán đi ra, ngồi lên xe ngựa mà trước đó đã hẹn trước, không đến một phút đồng hồ liền đến Đông Đô Hội.
Bởi vì Di Ngọc đề nghị mua chút sợi chỉ thêu màu sắc tinh xảo, nên một đường đầu tiên liền vào phường Y Ba nơi có nhiều cửa hàng tơ lụa, vào liên tục vài cửa hàng đều không tìm được màu sắc vừa lòng.
Lúc đi vào cửa hàng tiếp theo, Lô Tuấn còn đang nhỏ giọng oán hận, “Ta thấy màu sắc kia đều không kém nhiều.”
Di Ngọc cười đáp một câu, “Kém quá nhiều, lần trước nương nhìn sợi chỉ thêu trên mẫu thêu của thím hàng xóm, liền nói rất thích, ta liền ghi nhớ chỉ chờ tìm đưa cho nàng.”
Nói xong liền đi đến trước quầy tìm kiếm mấy chiếc giỏ thêu đựng sợi chỉ, chỉ đáng tiếc trúng ý vài loại màu sắc nếu không phải quá đậm thì lại quá nhạt, trung niên chưởng quầy đứng ở phía sau quầy hàng thấy nàng khẽ nhíu mày, liền lên tiếng hỏi:
“Tiểu thư, màu sắc sợi chỉ mà chúng ta đặt ở đây cũng không đầy đủ, ngươi muốn tìm là loại như thế nào, ta giúp ngươi tìm xem.”
Di Ngọc liền hỏi: “Nhưng là có loại màu đinh hương, so màu tím nhạt muốn đậm một chút.”
Chưởng quầy nghĩ nghĩ, từ trong quầy hàng lại rút ra một cái giỏ thêu được sơn và tạo hình rất tinh xảo đặt ở trên mặt quầy hàng, sợi chỉ bên trong nhiều là trên thị trường này chưa hề gặp, ánh mắt Di Ngọc nhất thời sáng ngời.
Chưởng quầy duỗi tay ở bên trong tìm tìm một phen, tìm ra một bản sợi chỉ thêu đưa cho Di Ngọc, “Có phải màu này không?”
Di Ngọc nhìn một cái liền phân biệt ra đây chính màu sợi chỉ mà là lần trước thím ở cách vách thêu trên tay áo, “Chính là cái này, bán thế nào?”
“Loại sợi này là chúng ta từ Dương Châu đặc biệt đưa đến, một bảng sợi một lượng bạc.”
Di Ngọc cúi đầu nhìn cỡ đồ trong lòng bàn tay, một tấm bảng nhỏ có bốn góc được mài tròn trịa, thầm nói một tiếng thứ này cũng thật không rẻ, “Vậy lấy cho ta hai bảng.”
Chưởng quầy ứng, từ trong giỏ thêu tinh xảo kia chọn ra hai bảng có nhan sắc giống nhau, vươn tay đưa qua, thì nhìn thấy Di Ngọc từ trong túi nơi tay áo lấy ra một cái túi tiền đáy xanh ngọc viền bạc tinh xảo, hiếu kỳ chăm chú nhìn nhiều môt chút, lại nhất thời cực kỳ hoảng sợ.
Di Ngọc từ trong túi tiền lấy ra hai khối bạc vụn, đưa cho chưởng quầy, lại thấy đối phương đang mang đầy mặt biểu tình gặp quỷ nhìn chòng chọc tay của mình, cũng không nhận tiền, “Chưởng quầy?”
Lúc này trung niên chưởng quầy mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có kích động nói không ra lời, chỉ nghe thanh âm hắn hơi run rẩy hỏi han: “Tiểu, tiểu thư, túi tiền này của ngươi có thể cho ta xem được không?”
Lô Tuấn đứng ở một bên trước tiên bất mãn, “Ngươi người này thật không lễ phép, tới cùng bán hay không bán, không bán chúng ta liền đi.”
“Không không, không phải, tiểu thư, để cho ta nhìn xem túi tiền kia của ngươi, hai bảng sợi thêu này ta không lấy bạc của ngươi được không?”
Di Ngọc nhìn nhìn túi tiền trong tay mình lại nhìn nhìn sắc mặt của trung niên chưởng quầy kia, tuy sinh nghi, nhưng vẫn là đem túi tiền cho hắn, bên trong là đựng tiền mà trường học phát cho nàng.
Trung niên chưởng quầy nhận lấy túi tiền xong, liền khẩn cấp vội vã kéo ra miệng túi, lộn ngược ra ngoài một phen, chờ xem rõ đường vân bên trong, sắc mặt nhất thời càng kinh, “Đây là mua ở nơi nào?”
Di Ngọc do dự một chút, thành thật mà nói: “Là nương ta thêu.”
“Nương ngươi?” Thanh âm của chưởng quầy đột ngột nâng cao, sau khi nhìn thấy Di Ngọc gật đầu, một đôi mắt hơi hơi phiếm ướt át trái phải đánh giá hai huynh đệ Lô gia đứng ở hai bên Di Ngọc một phen, cố nén trấn định tiếp tục hỏi, “Tiểu thư, gia đình của nương ngươi nhưng là họ Lô?”
Không chờ Di Ngọc trả lời, Lô Trí đội nhiên vươn tay đáp lên bờ vai của nàng, chộp lấy túi tiền trong tay chưởng quầy, xoay người rời đi, Lô Tuấn nửa hiểu nửa không đuổi kịp bọn hắn.
“Đừng đi! Thiếu gia tiểu thư đừng đi!” Chưởng quầy kia gặp tình huống này, cuống quít khó khăn từ sau quầy hàng chạy ra, lại bị một cái ghế làm vấp ngã nhào trên đất, trên chân đưa tới một trận đau, chỉ có thể nhìn ba huynh muội từ từ đi xa, thất thanh hô: “Tiểu là Lô Chính a, tiểu là Lô Chính!”
Di Ngọc không rõ nguyên do bị Lô Trí đẩy đi về phía trước, quay đầu thì nhìn thấy chưởng quầy ngã ở cửa tiệm, trong lòng khó chịu, “Đại ca, người kia ngã sấp xuống!”
Lô Trí khi nghe thấy chưởng quầy kia hô lớn thân hình chính là bị kiềm hãm, cố nén không có quay đầu, tiếp tục mang nàng đi về phía trước, bước chân càng nhanh, Di Ngọc nghe tiếng kêu có chút thê lương phía sau, không kiềm được quay đầu, thân thể cũng bắt đầu giãy dụa, cánh tay Lô Trí lại khóa được càng chặt, nửa điểm cũng không để ý đến vết thương cũ trên vai nàng, nàng quay đầu đang còn muốn hỏi, chỉ đối diện với sự xót khó nén trong mắt Lô Trí, trong lòng liền ngộ, cũng không lại giãy dụa, thuận bước tiến của hắn chạy chậm về phía trước.
Chờ huynh muội ba người đi xa, cửa hàng tơ lụa kia mới có một người giúp việc từ bên trong đi ra, thấy chưởng quầy ngã xuống đất, nhanh chóng tiến lên đem người dìu lên, đưa đến trên ghế ngồi xuống.
“Chính thúc, ngài có sao không?”
Chưởng quầy cắn răng nhịn đau nhức ở cổ chân, nhanh chóng phân phó nói: “Dìu ta trở về phòng đi.”
Người giúp việc này còn muốn hỏi thăm, nhưng bị hắn hung hăng trừng sau đó, mới nhanh chóng đỡ hắn về phòng ngủ ở hậu viện, chưởng quầy ở trước bàn sách ngồi xuống, lấy chút mực nghiền ra, liền trải rộng giấy viết xuống mấy hàng chữ nhỏ ở mặt trên, rồi đem tờ giấy kia xé đi, xoa thành một cuộn giấy tròn nhỏ, lại từ lồng chim trên bàn lấy ra một con bồ câu đưa thư có đầu màu xanh, đem cuộn giấy cột vào trên chân bồ câu.
Giơ tay chạm nhẹ đầu bồ câu hai cái, đẩy ra cửa sổ, rung tay thả nó bay.
***
Huynh muội ba người trở về đến trên xe ngựa, ngay cả Lô Tuấn đều không có mở miệng nhiều lời, sau một lúc an tĩnh, Di Ngọc cúi đầu, chậm rãi thấp giọng nói: “Hắn nói hắn kêu Lô Chính, ta nghe đến.”
Thân hình Lô Trí cứng ngắc, chẳng hề đáp lời, Lô Tuấn do dự một chút, cười gượng hai tiếng, “Có thể chưởng quầy kia nhận sai, ta thấy hắn cũng có chút không bình thường.”
Di Ngọc đột nhiên ngẩng đầu đối diện Lô Tuấn, dưới sự lược hiển âm u của toa xe một đôi mắt mắt sáng ngời lóe ra ánh sáng không rõ, lập tức nàng tự giễu cười, “Nhận sai cái gì, nhận sai đằng văn trên miệng túi tiền kia của ta, vẫn là nhận sai nương thêu ngược chữ ‘Lô’ trong túi tiền.”
Lô thị chế túi tiền cho ba đứa bé rất nhiều, hình thức cũng đều không giống nhau, nhưng luôn có hai điểm giống nhau, tất cả miệng của túi tiền đều có một vòng đằng văn mờ nhạt tuy rằng đẹp lại không rõ tên gọi, mà bên trong túi tiền thì chắc chắn dùng thêu ngược mô tả ra một chữ “Lô” lớn nhỏ cỡ cái móng tay.
Lô Tuấn cúi đầu không nói, tuy rằng hắn đối với việc cha ruột của ba huynh muội cũng giống như Di Ngọc không hay biết, nhưng là đối với nhà mẹ đẻ của Lô thị, quả thật so với Di Ngọc biết nhiều.
Di Ngọc vừa xem biểu tình của hắn, liền biết đây lại là một sự tình giấu giếm bản thân, một việc mà người một nhà đều biết trừ nàng! Nhất thời trong lòng thấy khổ, loại cảm giác bị thân nhân của mình che giấu này, thật sự là không dễ thụ.
Chờ đến xe ngựa chạy đến cửa học túc quán, huynh muội ba người đều không nói thêm gì nữa, Lô Trí dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, nghiêm mặt đem Di Ngọc dìu xuống dưới, Lô Tuấn vẫn là cúi đầu đi ở phía sau bọn họ.
Lúc này sắc trời đã ám, trong lòng ba người đều tự có chút suy nghĩ, tiến vào túc quán Di Ngọc liền xoay người tự mình hướng Khôn Viện đi đến, Lô Trí nhìn bóng lưng nàng một cái, cũng xoay người hướng Kiền Viện rời đi, Lô Tuấn trái phải nhìn thân ảnh hai người, than thở một hơi, bước nhanh đuổi theo Di Ngọc.
“Tiểu Ngọc, ngươi đừng tức giận, đại ca cũng là vì tốt cho ngươi.”
Di Ngọc dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, biểu tình trên mặt bất định, “Ta biết các ngươi đều có nỗi khổ tâm, nhưng mà trong lòng ta vẫn là không thư thái, nhị ca, các ngươi tới cùng còn giấu ta nhiều ít chuyện?”
Gặp Lô Tuấn chính là ấp a ấp úng đáp không được, nàng than nhẹ một tiếng, xoay người mấy bước đến gần Khôn Viện.
Giờ phút này tâm tình của nàng chỉ có thể dùng một chữ loạn để hình dung, phần là cảm thấy chính mình có chút xem thường mọi chuyện, phần lại ủy khuất vì bọn hắn lại vẫn có việc giấu diếm bản thân.
Từ một tháng trước, bọn hắn một nhà bốn người công bằng nói qua về sau, cũng không lại nhắc tới đoạn chuyện cũ kia, lúc ấy đối với nhà mẹ đẻ của Lô thị cũng chỉ là một câu nói qua, chỉ nói là cùng cha ruột của bọn hắn đoạn giao sau đó liền từ quan đi phương nam, cũng không biết định cư ở nơi nào.
Di Ngọc đối với ông bà ngoại chưa từng gặp mặt qua kia chưa nói tới ác cảm cái gì, cứ việc bọn hắn rời đi gián tiếp gây ra Lô thị thất thế, nhưng dù sao người ta người một nhà sớm sớm dời đi, đối với tình huống lúc ấy căn bản không chút tri tình.
Chiếu như vậy nói, Lô trí liền xem như đối với cả nhà ngoại của bọn họ có một vài cảm xúc mâu thuẫn, thì cũng không nên rất nghiêm trọng mới đúng, nhưng mới rồi kia rõ ràng chính là lúc chưởng quầy, người nhà Lô gia ra tiếng nhận người, hắn lại ngay cả cơ hội trò chuyện cũng không cho người ta, liền dẫn nàng đi, hiển nhiên là không nghĩ nhận nhau, lại nhớ đến sắc mặt lúc đó của hắn, không khó nhìn ra là mang chút phẫn nộ cùng vẻ đau xót.
Nàng thật sự là nghi ngờ không giải, đến tột cùng có cái chuyện gì, là nàng không biết?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...