Ra Thư Học Viện, bước chân Di Ngọc mới có chút nhẹ nhàng, bởi vì trước đó cùng Lô Trí hẹn cùng ăn cơm, nên lúc này nàng liền đứng ở cửa Thái Học Viện chờ người.
Lúc này đã tan học nên người lui tới trên đường Hoành Văn rất nhiều, học sinh nữ ở Quốc Tử Giám tới cùng là ít, mấy người thiếu niên đi qua nhìn thấy Di Ngọc chỉ mười hai mười ba tuổi đứng ở ven đường, thì trên mặt đều có mấy phần hiếm lạ, không ít người còn đối với nàng lộ ra tươi cười không rõ ý nghĩa.
Di Ngọc nhất thời cũng không biết làm sao đáp lại, chỉ có thể hạ mí mắt ra vẻ không có nhìn thấy, cho đến khi dòng người dần dần ít đi, mới thấy một đôi giày đen ngừng ở trước mắt mình.
“Lô tiểu thư?”
Thanh âm trong trẻo này làm cho Di Ngọc hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của Đỗ Nhược Cẩn kia hơi hơi mang cười, vội vàng lui về phía sau một bước, thấp giọng ứng.
“Đang chờ đại ca ngươi?” Nàng gật gật đầu.
“Lúc ta đi ra nhìn thấy hắn bị Tra tiến sĩ kêu đi, sợ là đợi lát nữa mới đi ra được.”
Di Ngọc nghe vậy lại là gật đầu, đáp: “Biết, ta ở chỗ này chờ hắn.” Rồi sau đó nhìn Đỗ Nhược Cẩn vẫn đứng ở cạnh mình chưa có ý rời đi, bồi thêm một câu, “Cảm ơn.”
Khóe môi Đỗ Nhược Cẩn lại giương lên, định nói cái gì nữa, chợt nghe phía sau có người hô, “Cẩn ca ca.”
Di Ngọc ghé mắt nhìn lại, cũng chính là Trưởng Tôn đại tiểu thư mà trước đó không lâu còn ở trong phòng học hỏi qua nàng, lúc này sắc mặt vị thiếu nữ khi nãy còn lạnh lùng, trên mặt lại hiện lên mấy phần nhu hòa một mình đứng ở đó.
Đỗ Nhược Cẩn xoay người nhìn thấy Trưởng Tôn Nhnà, sau khi sửng sốt, liền cười nói: “Hôm nay thực là khéo, trước là gặp Lô tiểu thư, lúc này lại gặp ngươi.”
Con ngươi Trưởng Tôn Nhàn chợt lóe, nhìn cũng chưa thèm nhìn Di Ngọc một cái, chỉ là đối hắn nói: “Mấy ngày không gặp, tinh thần ngươi tốt không ít, thứ kia nhưng là dùng được?”
Đỗ Nhược Cẩn gật gật đầu, ngữ điệu càng thêm nhẹ nhàng chậm chạp, “Ta đang muốn cảm ơn ngươi.”
Hai người đều là danh nhân ở Quốc Tử Giám, đứng ở ven đường này nói chuyện, tự nhiên hấp dẫn không ít tầm mắt người qua đường, Di Ngọc đứng ở bên cạnh bọn hắn lại có vẻ thật sự đột ngột, nàng nghĩ muốn lên tiếng cáo từ, nhưng hai người này lại hình như chưa có ý định kết thúc, ngươi một câu ta một câu, cứ thế không cho nàng cơ hội nói chen vào.
Lông mày Di Ngọc hơi hơi chau lại, dư quang lại ngắm thấy Trưởng Tôn Nhàn lườm tới một cái ánh mắt mơ hô ẩn hàm giễu cợt, trong lòng nhất thời ngột ngạt, nhấc chân hướng một bên liên tục đi mấy bước, cho đến khi rời khỏi khí tràng của hai người này mới từ bỏ.
Bên này nàng vừa động, Đỗ Nhược Cẩn mới có chút cảm thấy, quay đầu nhìn Di Ngọc đứng cách ngoài một trượng, sau khi kinh ngạc, thần mắc mới mang chút áy náy, “Lô tiểu thư, đại ca ngươi lúc này còn chưa ra, không bằng cùng chúng ta đi dùng cơm.”
Trưởng Tôn Nhàn nghe vậy cũng cười, “Đúng đó, chúng ta đang thương lượng đi đến Trình Viễn Lâu, ngươi cũng cùng nhau tới đi.”
Di Ngọc lắc lắc đầu, trên mặt bình tĩnh mang theo một tia ý cười, “Không cần, ta đã cùng đại ca hẹn cùng nhau.”
Đỗ Nhược Cẩn cũng không miễn cưỡng, cùng nàng nói từ biệt sau đó liền cùng Trưởng Tôn Nhàn rời đi. Di Ngọc nhìn bóng lưng hai người bọn hắn, chút tươi cười vừa rồi trên mặt mới biến mất không thấy, xoay người mơ hồ không rõ nói thầm một câu, tiếp tục cúi đầu chờ Lô Trí đi ra.
***
Mỹ Vị Cư giờ ngọ có không ít người, lúc Lô Trí và Di Ngọc đi tới, dưới lầu đã ngồi đầy người, may mà Lô Tuấn và Trần Khúc đã sớm chiếm chỗ ngồi, huynh muội nhìn thấy Lô Tuấn đang đứng ở lan can lầu hai hướng bọn họ vẫy tay, liền cùng đi tới.
Ngày hôm qua bốn người còn ở tại một bàn ăn cơm, nhưng lúc này trong lầu nhiều người, thư đồng nha hoàn mang theo, không phải đứng ở một bên giúp
chủ tử chia thức ăn, thì chính là đến một dãy bàn nhỏ dựa vào tường ăn cơm. Lô Tuấn có thể không để ý này đó, nhưng Trần Khúc như thế nào cũng không chịu ngồi xuống, kiên trì đứng ở một bên, Di Ngọc hơi suy nghĩ một chút liền sai nàng đi ăn cơm, hai huynh đệ Lô gia ở học viện này đã bị xem thói quen, càng không nhiều lời làm gì.
Bảy tám đĩa đồ ăn xếp ở trên bàn, Di Ngọc vừa mới nâng lên bát sứ, Lô Tuấn liền gắp một đũa món ăn thêm vào trong chén nàng, đồng thời hỏi han: “Tại sao trễ như vậy mới tới đây, đồ ăn đều muốn nguội.”
Di Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Lô Trí, đối phương cười giúp nàng đáp: “Là ta ra muộn, làm cho nàng phải chờ một trận.”
Sau đó ba người cũng không nói thêm nữa, an tĩnh ăn cơm, Di Ngọc cũng không đem chuyện gặp Trưởng Tôn Nhàn nói với Lô Trí, theo ý nàng, đoạn nhạc đệm sau khi tan học đó, đích xác không phải là cái gì đại sự.
Cơm nước xong, bốn người cùng trở về học túc quán, Di Ngọc mang Trần Khúc đi đến ngưỡng cửa Khôn Viện, liền gặp một bà vú già trong mấy người thủ vệ nghênh đón, đem một cái hộp gấm nhỏ lớn nhỏ chừng hai bàn tay đưa qua.
“Lô tiểu thư, đây là buổi sáng có người đưa tới, bảo là muốn chuyển giao cho ngươi.”
Vẻ mặt Di Ngọc mang theo nghi hoạc, cũng không nhận lấy, mà là hỏi: “Là người nào?”
Vú già kia giương mắt nghĩ nghĩ, “Là thiếu gia ở Thái Học Viện, lão nô cũng không nhận ra.”
Nghe đến là học sinh Quốc Tử Giám, Di Ngọc mới giơ tay đem cái hộp kia nhận lấy, lại đối với vú già nói lời cảm ơn, trở về phòng của bản thân, mới mở hộp kia ra.
Bên trong chỉnh tề đặt ba cái hộp bạc tròn dẹp khắc hoa, Di Ngọc lấy ra một cái nhẹ nhàng xoay mở, liền nghe một cổ mùi thơm lạ lùng bay tới, nhàn nhạt mang chút vị ngọt, chẳng hề là loại nùng hương mà nàng phản cảm.
Khe hộp lộ ra một tờ giấy được xếp gọn, nàng rút ra xem, mặt trên là viết công dụng cùng cách dùng của thuốc mỡ chưa trong hộp này.
Liên tiếp xem mấy lần thể chữ xa lạ của những dòng chữ trên giấy này, nàng mới xác nhận chính mình vẫn chưa gặp qua hình hình dáng chữ nào kĩnh lãng mang ý (*) như vậy, nghi ngờ trong lòng càng đậm.
(*) Kính lãng mang ý: Chữ viết cứng cáp mạnh mẽ lại sáng ngời rực rỡ mang ý tứ.
Trong hộp này đựng một loại thuốc cô đặc như àu trắng sữa tên gọi là luyện tuyết sương, đã có thể xóa sẹo trừ vết tích, hương vị lại có thể trợ giấc ngủ, thường ngày bôi lên ở trên làn da, còn có hiệu quả làm trắng và dưỡng da.
Trên tờ giấy này viết vật này tốt như vậy, Di Ngọc nửa điểm cũng không có cách nào tin tưởng, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, huống chi ngay cả cái tên cũng không có lưu lại. Ngày đó nàng ở bữa tiệc của Cao Dương bị thương có rất nhiều người đều biết, tuy nàng không có chứng vọng tưởng bị hại, nhưng cũng không nghĩ lấy thân thử hiểm.
Nàng đeo hộp bạc đậy lại, đang muốn kêu Trần Khúc thu vào, lại thấy giữa hộp lại rơi ra một thứ, nhặt lên vừa xem, lại là một tờ giấy, cũng chỉ viết một câu:
“Vật quý, lãng phí là bỏ dở, tìm y xem xét là được.”
Di Ngọc cười, nhất thời ba phần nghi ngờ đối với người đưa dược cao lại chuyển thành ba phần hứng thú, nghĩ nghĩ vẫn là lấy ra cái hộp vừa rồi mở ra cất vào trong túi tay áo, bảo Trần Khúc đem hộp gấp cẩn thận cất vào.
Tâm tình bởi vì được “Lễ vật” mà vui mừng nên giữa trưa Di Ngọc nghỉ ngơi thật tốt lắm, đến buổi chiều vào lớp nghe giảng “Hiếu Kinh”, tinh thần nàng mười phần nghe đủ một canh giờ, ngay cả phía sau thỉnh thoảng có mấy cái tầm mắt đặt trên người nàng cũng không thể làm cho nàng cảm thấy không tự tại.
Hấp thụ giáo huấn ban sáng, buổi chiều vừa xong tiết học nàng tùy theo đám đông chạy ra khỏi lớp, không lại chậm chậm chạp chạp để cho người khác có cơ hộp lưu lại.
Sắc trời còn sớm, Di Ngọc chờ Lô Trí đến sau đó liền đem việc giữa trưa được dược cao nói với hắn, lại đem cái hộp bạc mang theo bên người đưa cho hắn xem qua.
Lô Trí ngửi ngửi hộp dược cao kia, cũng là xem không xảy ra vấn đề gì, “Có vẻ như là đồ tốt, không bằng chúng ta liền đi tìm đại phu hỏi một chút, nếu thực là thuốc dùng được, vậy tự nhiên là quá tốt.”
Di Ngọc gật gật đầu, kỳ thật từ lúc nhìn thấy tờ giấy thứ hai sau đó nàng đã tin tác dụng của dược cao này bảy phần, nhưng vì bảo đảm không có việc gì vẫn là hỏi thăm rõ ràng.
Hai ngươi lập tức cùng nhau đi đến y quán của Quốc Tử Giám, thái y nơi này hình như nhận thức Lô Trí, thái độ hòa thiện đón lấy hộp bạc, một bên nghe Lô Trí đem chút công dụng nói ra, một bên ngửi ngửi dược cao.
“Đây, đây phải…” Chỉ nhảy ra mấy con chữ, thái y kia liền nhanh chóng ngừng miệng, có chút cẩn thận đem hộp bạc đậy lại, đưa trả cho Lô Trí, “Thứ này đích xác có hiệu quả trị liệu như ngươi nói.”
Ánh mắt Lô Trí chợt lóe, nhận lấy hộp bạc kia rồi nói cảm ơn với thái y, sau khi hai người ra khỏi cửa Lô Trí mới đưa vật đó ném lại cho Di Ngọc, cười nói: “Yên tâm dùng đi, thứ này khẳng định không có vấn đề.”
***
Buổi tối dùng cặn thuốc đắp qua bả vai xong, Di Ngọc liền bảo Trần Khúc đem dược cao kia lấy ra một ít bôi lên vết thương của nàng, chất thuốc cao trơn mà không nhờn, lại có nhàn nhạt mùi thơm, không lâu một hồi quả nhiên Di Ngọc cảm thấy nổi lên buồn ngủ.
Ngày thứ hai tỉnh lại thật là khó được không có cảm giác mơ hồ nửa ngày giống như ngày xưa rời giường như vậy, cả người đều tràn đầy tinh thần sảng khoái, lúc này nàng mới đối với tác dụng của luyện tuyết sương tin mười phần, đối với người tặng quà cũng càng cảm thấy hứng thú.
Giờ học buổi sáng là sổ thuật, Di Ngọc ngồi trong lớp học xem sách giáo khoa trong tay, chỉ cảm thấy hoa cả mắt, miễn cưỡng nghe xong tiên sinh giảng bài, tan học liền đi tìm Lô Trí lĩnh giáo, mấy thứ cửu cung linh tinh này đó nửa điểm nàng đều nghe không hiểu, hai người một bên thảo luận một bên hướng Mỹ Vị Cư đi đến.
Trong lúc đi gặp được Trưởng Tôn Chỉ mà hôm kia mới gặp quá, Di Ngọc có chút trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt cúi cúi bầm tím của đối phương, khi nhìn thấy bọn hắn giống như nhìn thấy quỷ sắc mặt xanh mét, xoay người liền hướng ngược lại bước nhanh rời đi.
Giơ tay chọc Lô Trí, đánh gãy hắn giảng bài, “Ca, kia là Trưởng Tôn công tử đi, sao thấy chúng ta liền chạy nha?”
Lô Trí ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Trưởng Tôn Chỉ, nhe răng cười với Di Ngọc, nói: “Ta làm sao biết, có thể là bị Lô Tuấn làm sợ.” Nói xong liền khép lại sách giáo khoa, nhét vào trong túi sách của Di Ngọc, “Chờ cơm nước xong lại giảng tiếp cho ngươi.”
Kết quả bọn hắn vừa mới ăn cơm trưa xong, Lô Trí lại bị một học sinh Thái Học Viện tìm đến Mỹ Vị Cư kêu đi, Di Ngọc trở về Khôn Viện, khổ ba ba ôm sách giáo khoa tiếp tục xem thiên thư, một mặt bởi vì chính mình xem không hiểu mấy thứ cơ bản nhất này đả kích, một mặt lại khó khăn không biết tiên sinh lưu lại bài tập làm sao mới hoàn thành.
Loại tâm tình này trực tiếp ảnh hưởng đến trạng thái lên lớp buổi chiều của nàng, bị tiên sinh đang giảng giải “Xuân Thu tả truyện” ngộ nhận mê mang trên mặt nàng là do không hiểu những gì hắn đang giảng, nên sau khi tan học đặc biệt đem nàng ở lại, sau đó lại nghiền văn nhai chữ nửa canh giờ mới thả nàng đi.
Di Ngọc ra Thư Học Viện, Lô Trí chờ ở ngoài viện liền chào đón, nhíu mày cười với với nàng, “Sao vừa nhập học ngày hôm sau liền bị tiên sinh lưu lại.”
Di Ngọc cũng không có tâm tình hỏi hắn là từ ai nghe được nàng bị lưu lại, chỉ là lại lấy ra sách giáo khoa sổ thuật được nàng đặc biệt mang theo, “Ca, tiên sinh giao bài tập ngày mai phải nộp, nhưng ta làm sao nhìn cũng không hiểu, ngươi lại nói cho ta một chút đi.”
Lô Trí thấy trên thần sắc khổ sở trên mặt nàng rất đậm, liền thu biểu tình vui đùa, “Tiểu Ngọc, ngươi không cần như thế, môn sổ thuật tuy là bắt buột trong lục nghệ, nhưng chỉ có học sinh Toán Học Viện ở lúc tuần khảo mới thi, nếu là ngươi thực sự muốn học mọi thứ, như vậy rất là mệt mỏi, bài tập của ngươi đại ca có thể giúp ngươi làm.
Di Ngọc lắc đầu cũng không đáp ứng, Lô Trí mới thở dài một tiếng, nắm cánh tay phải của nàng đi về phía trước, “Chúng ta đi trước ăn cơm, đợi lát nữa ta lại cùng ngươi giảng bài thật tốt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...