Tân Đường Di Ngọc


Sau khi bái kiến qua Tấn Khải Đức, chuyện Di Ngọc vào Quốc Tử Giám học bài cuối cùng đã định, bởi vì nàng là nữ tử, không bị hạn chế tuổi nhập học Quốc Tử Giám, theo ý tứ của Tấn tiến sĩ là chờ ngày mai hắn tìm tế tửu (1), trực tiếp đem Di Ngọc đưa đến Thư Học Viện của bọn hắn, hôm nay là mùng mười tháng bảy, chờ đến qua ngày hai mươi hết kỳ nghỉ này, vừa lúc nhập học.
Từ biệt Tấn tiến sĩ vẫn đang hớn hở chưa hết, một nhà ba người ra học phủ trở về xe ngựa, Lô thị mới lại khó nhịn xuống, có chút kích động bắt lấy tay Di Ngọc, “Ngọc Nhi, bây giờ nương cuối cùng mới cảm thấy có chút rõ ràng, ngươi thực là bị Quốc Tử Học nhận vào, nương, nương thực là vui mừng không biết phải làm sao mới tốt.”
Trong lòng Di Ngọc tuy cũng cao hứng, nhưng một đường như vậy đi tới, cảm xúc đã sớm bình tĩnh rất nhiều, đối với Lô thị cười trêu nói: “Nương nên là cao hứng, ngài dạy hai đứa con đều vào học phủ đứng đầu trên đời này, con thấy nha, trên đời này cũng không mấy người làm mẹ có ngài giỏi như vậy!”
Lô Trí gật đầu đáp: “Nương của chúng ta tự nhiên là giỏi nhất.”
Lô thị kéo tay Di Ngọc, hốc mắt có chút phiếm hồng, cha mẹ trên đời này bất luận từ nghiêm, tâm tư nhưng đều là dễ đoán, Lô thị tuy không phải loại đàn bà hy vọng con trai thành rồng, con gái thành phượng, nhưng cũng muốn trông thấy mấy đứa con của mình đều trải qua tốt đẹp, con trai lớn không chịu thua kém được người tiến cử vào Quốc Tử Giám đã ba năm, bây giờ con gái nhỏ mà nàng thương yêu nhất cũng lại được người ta thưởng thức, mấy tuổi nho nhỏ liền muốn vào Quốc Học học bài, ngày sau cho dù có lấy chồng cũng hơn phần bảo đảm, sao có thể không làm cho nàng vui mừng mà khóc.
Hai huynh muội nhìn thấy Lô thị đột nhiên rơi nước mắt, vội ở một bên nhẹ giọng an ủi, may mà Lô thị chỉ là rơi mấy giọt nước mắt liền thu ý khóc, rút ra khăn lau lau khóe mắt, mang chút giọng mũi nói: “Không sao, nương chỉ là nhất thời nhịn không được — lúc nãy không phải nói đưa Tiểu Ngọc đi mua sách sao, Trí Nhi đi đem nhị đệ ngươi tìm tới, chúng ta nhanh chút đi đem sách kia mua, đợi lát nữa cơm trưa chúng ta đến Tụ Đức Lâu ăn đi.”
Lô Trí gật đầu ứng, nhấc màn xe lên đi vào túc quán, không lâu một lát đã lĩnh người trở về, Lô Tuấn hiển nhiên là cũng có nghe nói việc Di Ngọc được chuẩn nhập học, sau khi lên xe lại là thêm một trận hưng phấn.
Một nhà bốn miệng đi xe ngựa đến Nguyên Bộc thư cục mà Lô Trí đã nói kia, nhưng mà đáng tiếc cũng không tìm thấy quyển hạ của cuốn sách kia, Di Ngọc tuy cảm thấy thất vọng, nhưng mà không quét hưng trí của cả nhà, như cũ cùng nhau đi Tụ Đức Lâu vui vẻ chúc mừng một phen.

*****
Chờ đến lúc hai mẹ con trởi lại nhà ở Long Tuyền trấn, đã là nửa buổi chiều, Tiểu Mãn đang ngồi ở trong phòng khác nhìn thấy hai nàng đi vào, vội đứng dậy đem này nọ trong tay hướng phía sau giấu.
“Phu nhân, tiểu thư các ngươi đã trở về.”
Di Ngọc re vẻ không để ý gật gật đầu, đi qua, “Ừ nha, ngươi ăn cơm trưa rồi chứ?”
Trên mặt Tiểu Mãn mang chút sắc hồng, “Ưm, ta đi pha trà cho các ngươi.” Nói xong liền xoay người chạy sang chỗ khác, Di Ngọc nhanh chóng vươn ra hai ngón tay hơi móc một cái liền đem này nọ cùng với cả dây buột mà Tiểu Mãn giấu ở sau lưng cùng lúc rút ra.
Tiểu Mãn nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Di Ngọc nhẹ nhàng lắc lư một miếng ngọc bích xuyên dây đỏ trong tay, vẻ mặt mang cười nhìn nàng: “Trốn trốn tránh tránh như vậy, sẽ không là do Lý đại ca tặng đi.”
Tiểu Mãn một trảo đem ngọc lấy lại, mặt đỏ tai hồng hơn nửa ngày mới nhẹ nhẹ gật gật đầu, Lô thị thấy dáng vẻ mất tự nhiên này của nàng, đi tới nhẹ giọng giáo huấn Di Ngọc, “Ngươi chỉ yêu khi dễ nàng.”
Di Ngọc cười hì hì một tiếng, hướng bàn tay Tiểu Mãn kéo kéo, “Đi, chúng ta đi pha trà.”

Vừa mới đi hai bước, Tiểu Mãn liền “A” một tiếng dừng lại, nhẹ nhàng vỗ cái trán của mình, đối với Di Ngọc và Lô thị đang lộ vẻ nghi ngờ nói: “Xem đầu óc của ta này, vừa rồi Lý đại ca tới tìm, nói là chờ phu nhân cùng tiểu thư trở về, mời các ngươi đi biệt viện một chuyến.”
Mi tâm Di Ngọc nhảy một cái, đây là Lý quản gia mời bọn họ đi qua, hay là Ngụy Vương? Dưới đặc ý dặn bảo của Lô Trí, nàng cũng không có nói cho Lô thị biết thân phận thật sự của ân nhân “Thường công tử” nhà mình, hơn nữa mọi người trong Nhàn Dung biệt viện kia giống như cũng không biết lai lịch của chủ nhân bọn hắn.
Lô thị vừa vặn ngồi xuống trên ghế, “Có nói là vì chuyện gì sao?”
Nhìn thấy Tiểu Mãn lắc đầu, Lô thị suy tư một trận, rồi cùng Di Ngọc rửa tay lau mặt, lại đổi một bộ quần áo, mang Tiểu Mãn hướng Nhàn Dung biệt viện đi.
*****
Ngồi ở trong phòng khách đợi chờ chốc lát, Di Ngọc liền thấy Lý quản giá gõ cửa đi vào, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết vì sao, nghĩ đến có khả năng nhìn thấy người kia, trong lòng tổng là có chút nhợt nhạt kềm nén.
“Phu nhân, làm phiền ngươi chạy đến đây một chuyến, kì thực là chúng ta gặp chút việc khó.”
Lô thị nói một tiếng khách khí, rồi sau đó hỏi thăm xong mới biết, thì ra là trong biệt viện này chuẩn bị đưa vào kinh đô một lượng thêu phẩm ra chút vấn đề, Lý quản gia là biết Lô thị có một tay thêu thùa giỏi, lúc này mới đặc biệt tới tìm nàng ra chủ ý, nhìn xem có cách nào bổ cứu.

Nữ công của Lô thị tự nhiên là không cần nói, chính là truyền nhân chính tông của Thục thêu, đặc biệt là châm pháo và kỹ năng tu bổ, việc khác không dám cam đoan, nhưng trên thêu phẩm này, cũng có bảy phần nắm chắc, lập tức ứng.
Lý quản gia tức thì lộ vẻ vui mừng, “Vậy thực là phiền toái phu nhân cùng ta đi đến hậu viện đi thôi.”
Lô thị khẽ gật đầu, chuẩn bị cùng hắn đi nhìn xem, Di Ngọc vốn cũng muốn cùng đi lại bị Lý quản gia ngăn lại, rồi nói trong phủ được mấy món điểm tâm tinh xảo, phất tay gọi tới hai người nha hoàn ở một bên bàn bày ra bảy tám loại điểm tâm hình dạng đẹp mắt.
Lô thị lúc này mới cười ra tiếng làm cho nàng lưu lại, chính mình mang theo Tiểu Mãn cùng Lý quản gia đi đến hậu viện.
Bởi vậy trong phòng khách cũng chỉ còn lại có Di Ngọc với trà bánh trên bàn, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhân phẩm Lý quản giá còn tin được.
Lấy ra khăn bao lấy một miếng bánh ngọt hình hoa mai xanh biếc đưa tới bờ môi cắn một miếng nhỏ, vị ngọt mà không ngấy làm cho khóe môi nàng nhẹ giương, quả nhiên là không sai.
Nhưng giữa trưa nàng ở Tụ Đức Lâu ăn thật sự là no, lúc này chỉ ăn một chút hai loại điểm tâm khác rồi không lại ăn thêm, vươn tay lấy đến một chén trà xanh, vừa mới đưa đến bờ môi ngậm xuống một ngụm, liền nhạy cảm nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân.
Nhìn lại, nhất thời nước trà ngậm trong miệng chưa nuốt xuống bị sặc ho lên.
“Khụ, khụ… Khụ khụ… Vương — ân công, khụ khụ…” Di Ngọc cố gắng trấn định đặt chén trà trong tay xuống, một bên nhịn ho khan một bên đứng dậy đối với người tới cung kính thi lễ.
Sắc mặt Lý Thái không đổi lướt qua nàng ngồi xuống trên chủ vị, mới hơi hơi chuyển qua tầm mắt nhìn hướng Di Ngọc đang cúi đầu, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.

Phòng khách an tĩnh hơn nữa ngày, cằm Di Ngọc cúi gần sát xương quai xanh, cũng không muốn dọn chỗ khác nhìn khuôn mặt ở ban ngày càng hiển tuấn mỹ của Lý Thái, khuôn mặt nhỏ nhắn ngộp đỏ bừng, trong lòng khó tránh thầm cảm thấy rối rắm, càng suy nghĩ Ngụy Vương điện hạ này làm sao lại đột nhiên chạy ra.
Ngón trỏ thon dài của Lý Thái nhẹ nhàng gõ hai cái trên tay vịn gỗ lim, mới chậm rãi nói: “Nghe nói ngươi sắp vào Quốc Tử Học học bài?”
Di Ngọc vừa mới cảm thấy trận sặc lúc này vừa mới hết, nghe thấy Ngụy vương điện hạ hỏi han như vậy, trong lòng cả kinh, chuyện này buổi sáng mới xác định xuống dưới, hiện tại người ta liền được tin tức, nghe giống như là chuyên môn phái người giám thị các nàng một loại.
Áp chế trong lòng mơ hồ dâng lên không vui, Di Ngọc nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
“Vào viện nào?”
“Hẳn là Thư Học Viện.” Di Ngọc một mặt nghiêm túc trả lời, một mặt ở trong lòng nói thầm, đều là “Nghe nói” đến cả việc nàng nhập học, làm sao lại không biết nàng phải vào cái viện nào, Ngụy Vương điện hạ ngài liền giả vờ đi.
~ Hết chương 89
~Chú:
(1) Quốc Tử Giám tế tửu, tứ phẩm quan lại, chủ quản Quốc Tử Giám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui