Sau khi hai mẹ con về đến nhà, Tiểu Mãn đã làm xong cơm chiều, bản thân tiểu nha đầu này không hề rành chuyện nấu nướng, chỉ từ lúc tới Lô gia về sau, mới bắt đầu nghiêm túc học tập nấu ăn, dưới sự chỉ điểm của Lô thị và mợ Hoàng thị của nàng chỉ điểm sau, mấy tháng xuống dưới làm ra được chút thức ăn cũng xem như là tiêu chuẩn, Di Ngọc thích chính là sự nghiêm túc nhiệt tình của nàng này, muốn làm cái gì liền cắm đầu chui vào, thiên phú đương nhiên là trọng yếu, nhưng ngày sau không nỗ lực, người lại có thiên phú cũng là toi công.
Thời điểm ăn cơm, Lô thị vẫn là một bộ dạng tư tưởng không tập trung, chỉ lùa vài đũa cơm, trên miệng ăn đều không gắp một miếng thức ăn nào, Di Ngọc biết nàng có chuyện trong lòng, chính mình lại không tiện bới móc, chỉ có thể vừa ăn cơm vừa ở một bên cố hướng trong chén nàng gắp thêm món ăn.
Chờ đến lúc cơm nước xong, Tiểu Mãn liền giành dọn dẹp cái bàn, tại lúc Di Ngọc đang quanh quẩn ở phòng bếp sau viện pha trà, tiểu nha đầu liền một cọ hai chà kề đến bên cạnh Di Ngọc, dè dặt cẩn thận hỏi nàng, “Tiểu thư, hôm nay ta nấu cơm có phải là mùi vị không tốt không? Ta thấy phu nhân giống như ăn không được vui vẻ.”
Di Ngọc buồn cười liếc nhìn nàng một cái, rõ ràng so với mình còn lớn hơn hai tuổi, lúc nói chuyện cùng mình lại luôn giống như mình mới cái một cái người lớn, “Không có, món ăn buổi tối ăn rất ngon, nương là buổi trưa ăn nhiều, cho nên hiện tại không có khẩu vị thôi.”
Tiểu Mãn nghe nàng nói như vậy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng là vẫn cọ cọ đứng kế bên nàng, lòng bàn chân ở trên mặt đất chà tới chà lui, một bộ muốn nói lại thôi, thẳng đến nước trong ấm trên bếp mơ hồ bốc khói cũng không thấy nàng nói chuyện.
Di Ngọc thấy thái độ này của nàng, liền biết là có sự thỉnh cầu mình, nếu chính mình không hỏi, nàng kia quyết định là sẽ không mở miệng, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, hỏi: “Còn có việc?”
Lúc này Tiểu Mãn mới ê ê a a hỏi han: “Tiểu thư, trước đó ngươi có nói mấy ngày này muốn đi Nhàn Dung biệt viện, lúc, lúc nào thì đi nha?”
Di Ngọc sửng sốt, mấy ngày trước đâu nàng là có cùng Lô thị thương lượng muốn đi Nhàn Dung biệt viện, từ lúc hai mẹ con dời ra tự lập gia đình, mỗi cách mấy tháng luôn tự mình làm chút linh tinh đưa đi, nhờ quản gia nơi đó chuyển giao thay, nhắc tới cũng khéo, nghe nói Thường công tử hơn hai năm qua cũng vài lần trở lại Nhàn Dung biệt viện, nhưng mà mẹ con Di Ngọc chưa một lần nhìn thấy chánh chủ.
Nhưng mà vì cái gì mà Tiểu Mãn lại quan tâm thời điểm các nàng đi nơi nào như thế? Hình như từ lúc Tiểu Mãn tới nhà nàng, cũng cùng các nàng đến trong biệt viện kia một lần, nơi đó có cái gì chiêu mắt nàng?
Di Ngọc có chút buồn bực nhìn nàng, nửa ngày mới đáp: “Ta và nương là thêu chút đồ vật muốn đưa đi, chỉ là hai ngày này vẫn có việc không thể tìm giờ rảnh tới, thế nào, ngươi có việc muốn hướng nơi đó đi?”
Nhàn Dung biệt viện tại Long Tuyền trấn này là một cái tồn tại rất đặc thù, nó không so với nhà của trưởng trấn có uy vọng, cũng không so Từ phủ ở trong trấn này ngang ngược, chính là chưa từng có người chọc đến trên đầu nó, nơi đó trước giờ cũng không chiêu đãi khách lạ, nhiều lần Di Ngọc đều nhìn thấy có người muốn bái phỏng, lại bị chặn ở bên ngoài không cho vào trong.
Tiểu mãn vốn là một cái nha đầu hiểu chuyện, bộ dạng như thế chỉ có thể nói là thực sự có việc muốn đến biệt viện.
Bị nàng hỏi một câu như vậy, sắc mặt Tiểu Mãn nhất thời sung huyết đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói: “Không, không có, ta, ta chỉ hỏi một chút, tiểu thư, ngươi, ngươi đừng có đoán mò ah! Ta, ta cũng không nghĩ đi tìm ai!”
Đôi mi thanh tú của Di Ngọc hơi giương, thầm nghĩ nàng còn thực sự không đánh mà khai, cũng không nói chen vào, thẳng tắp nhìn Tiểu Mãn, chờ nàng nói tiếp.
Tiểu Mãn bị ánh mắt Di Ngọc nhìn chòng chọc đến càng phát quẫn bách, đầu nóng lên, lại tiếp tục “Giải thích” lên, “Ta, ta thực không nghĩ đi nơi đó, thực, thực không nghĩ đi tìm Lý đại ca!”
“Phì” một tiếng, rốt cuộc Di Ngọc nhịn không được bật cười, dù là trong lòng nàng còn bởi vì Lô thị thất thường đè một tảng đá, nhưng vẫn bị nha đầu này làm cho vui vẻ.
Rốt cuộc ý thức được chính mình nói lỡ miệng, Tiểu Mãn vội vàng che cái miệng nhỏ của mình, thần sắc ai oán nhìn Di Ngọc.
Di Ngọc bên cười bên trêu ghẹo nàng, “Oh? Lý đại ca sao? Bên trong Nhàn Dung biệt viện kia, hình như cũng có một người đại ca họ Lý, không biết ngươi tìm có phải hay không là người này nha? Ha ha…”
“Tiểu thư! Ngươi thật xấu quá đi!” Tiểu Mãn khẽ dậm cái chân nhỏ một chút, bụm mặt xoay người liền muốn chạy đi, lúc này Di Ngọc mới vội vươn tay kéo nàng.
“Rồi rồi, không đùa ngươi. Chúng ta sáng mai liền đi còn không được sao?” Di Ngọc một bên dỗ tiểu nha đầu đang thẹn quá hóa giận, một bên ở trong lòng suy nghĩ: Cái mặt đen thui giống như từ nghiên mực bò đi ra của Lý Nhạc kia, thế nhưng cũng có người sẽ nhìn trúng ý.
Tiểu Mãn lúc này mới mười bốn tuổi à, đều biết thích người, lại nhìn xem nàng, hai đời cộng lại cũng nhanh ba mươi, ngay cả bàn tay của nam nhân còn không nắm qua, thật mất mặt.
Đùa thì đùa, nhưng tình huống rõ ràng vẫn là muốn hỏi một câu, tuy rằng cái thời đại này tiểu cô nương mười bốn tuổi đã có thể đàm hôn luận gả, nam nữ cấm kị cũng không nghiêm trọng, chỉ cần hai bên nhìn hợp mắt, tùy thời có thể mời người đi làm mối, nhưng nếu Tiểu Mãn là mang tình cảm nhiệt liệt, vậy liền có điểm nguy hiểm, Lý Nhạc tuy rằng chỉ là đầy tớ của người khác, nhưng cha ruột của người ta rõ rõ ràng ràng là một đại quản gia, hắn có thể đồng ý một người thiên chân khả ái nhưng mà không hề có chút gia cảnh như Tiểu Mãn sao?
Nghĩ đến chỗ này, tươi cười trên mặt Di Ngọc chậm rãi thu liễm đi, đem nước nóng bưng xuống, lại đem lửa dập tắt, chẳng quan tâm pha trà, liền nắm tay kéo Tiểu Mãn vẫn còn đang hồng mặt ngồi xuống ghế nhỏ trong phòng bếp.
“Tiểu Mãn, ngươi thành thật nói cho ta, ngươi có phải thích Lý Nhạc kia hay không?” Di Ngọc hỏi trắng ra, Tiểu Mãn nhăn nhó nữa ngày, mới nhẹ gật gật đầu.
“Vậy ngươi là làm sao cùng hắn quen biết? Có thể nói cùng ta sao?” Tuy rằng biết chính mình như vậy là can thiệp cảm tình riêng tư của Tiểu Mãn, nhưng nàng thật sự lo lắng xử lý không tốt một cái, tiểu nha đầu này sẽ chịu thương tổn.
Tiểu Mãn ở tại bên cạnh Di Ngọc cũng có mấy tháng, đối nàng tự nhiên là rất tin phục, cũng chưa từng đem Di Ngọc so với chính mình nhỏ hơn hai tuổi để ở trong mắt, trước mặt sau lưng tuy luôn là kêu tiểu thư, nhưng trong lòng xem nàng như là chị em tốt. Bị nàng hỏi như vậy, liền thành thành thật thật nhịn xuống xấu hổ, đem sự tình của mình cùng Lý Nhạc nói với Di Ngọc một lần.
Hóa ra trước khi Tiểu Mãn tới Lô gia cũng đã quen biết Lý Nhạc, lúc đó vẫn là ở năm trước sau khi cậu Tề Ngũ của nàng té gãy chân, đúng lúc là thời gian thu hoạch, Hoàng thị ở nhà chăm sóc Tề Ngũ, Tiểu Mãn một mình vào trong ruộng đi bẻ bắp, một tiểu cô nương nhỏ bé có thể làm bao nhiêu việc, Tề Ngũ luôn đối với nàng rất tốt, tuy nàng là cái cô nhi cha mẹ chết sớm, nhưng cũng không nếm qua cái gì khổ, cắn răng làm một buổi sáng, khi muốn về nhà giỏ bắp đều không vác nổi, chỉ có thể đi đi ngừng ngừng, vừa lúc đó Lý Nhạc đang ở ngoài đồng trong coi trở về, tiện đường liền giúp nàng đem này nọ vác về nhà.
Ngày hôm sau hai người lại ở trên bờ ruộng gặp, thường xuyên qua lại cũng quen thuộc lên, Lý Nhạc chỉ so với Tiểu Mãn lớn hơn hai tuổi, Tiểu Mãn đối với Lý Nhạc vừa nhiệt tâm vừa thông minh rất nhanh liền sinh ra cảm tình, Lý Nhạc cũng rất thích cái tiểu cô nương vừa thành thật lại lạc quan này. Hai người đối với cảm tình của chính mình đều không có ẩn giấu, như thế nói tới, cũng là lưỡng tình tương duyệt.
Chỉ là từ lúc qua Tết, Lý Nhạc không thường xuyên đi ra, Tiểu Mãn cũng không vào được Nhàn Dung biệt viện, lần trước cùng mẹ con Lô thị đi, chỉ đứng từ xa nhìn Lý Nhạc một cái, lại không thể nói lên nửa câu.
Nghe Tiểu Mãn nói xong, trong lòng Di Ngọc đã mơ hồ có để, trên mặt cũng mang mấy phần nghiêm túc, “Tiểu Mãn, hai ngươi các ngươi như vậy, cậu ngươi biết sao? Cha Lý Nhạc biết sao?”
Tiểu Mãn ngại ngùng nói, “Ta không dám nói với cậu, bất quá Lý đại ca nói, hắn ở bên cạnh Lý đại bá nhắc qua ta.”
Nhắc qua? Lông mày Di Ngọc nhíu lại, trong lòng mơ hồ có chút không vui, “Hắn tại lúc nào nói cùng ngươi?”
Có thể là bí mật trong lòng đã nói ra, trên mặt Tiểu Mãn cũng không đỏ bừng, thành thật hồi đáp, “Chính là vừa mới qua năm mới mấy ngày.” Nói tới chỗ này, ánh mắt Tiểu Mãn buồn thiu, “Từ đó về sau, ta đều muốn bốn tháng không được cùng hắn nói qua một câu nói.”
Trong lòng Di Ngọc cười lạnh một tiếng, đã đem sự tình đoán được chín phần, chỉ thừa lại là đối thái độ của Lý Nhạc còn không rõ ràng mà thôi, nhìn Tiểu Mãn bởi vì tưởng niệm mà khuôn mặt nhíu lên, trong đầu suy nghĩ ngày mai đến Nhàn Dung biệt viện sau, nên làm sao tìm hiểu một chút thái độ của Lý Nhạc kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...