Sau khi cô cháu Vương thị đến Lô gia làm mối, Lô thị dặn dò Di Ngọc không được nhắc với hai người huynh trưởng, Lô Trí sắp tới đi thi, Di Ngọc cho dù không có bị nương nàng chỉ thị thì cũng quả quyết không đem chuyện này đi làm loạn tinh thần của hắn, thế là hai huynh đệ liền bị giấu diếm chuyện phiền phức này.
Cho đến khi Lô Trí thi xong giải thí, Vương thị cùng Vương cô cũng không có đến Lô gia nữa, điều này làm cho Lô thị cùng Di Ngọc vốn còn lo lắng, tạm thời đem chuyện này ném qua sau đầu, chuyên tâm chờ đợi ngày huyện Thanh Dương yết bảng.
Mùng một tháng hai, giờ Dần ba khắc (~4am) Lô thị liền dậy mặc quần áo xong đi nổi lửa làm bữa sáng, sau đó huynh muội ba người cũng lục lục tục tục dậy, đều rửa mặt chải đầu tốt sau đó Lô Tuấn đi ra sân cho trâu ăn, Lô Trí thay Lô thị tiếp tục nấu cơm, để cho nàng đi giúp Di Ngọc chải đầu.
Giờ Mão một khắc (~5:15am), cả nhà bốn người ăn xong bữa sáng đem nồi chén rửa xong, quét sạch sẽ nhà cửa, vườn rau tưới đủ nước, gà cũng đã cho ăn, Lô thị xách theo cái túi lớn cùng Lô Trí “Ken két” hai tiếng đem hai gian phòng khóa lại – người nhà họ Lô muốn đi huyện Thanh Dương xem bảng.
Con trâu lớn của Lô gia so với mấy năm trước cường tráng có dư cũng không thiếu vững vàng, một đường kéo theo bốn người chạy chậm cũng không cần cố hết sức.
Lô Tuấn ngồi ở phía trước đánh xe, trên xe Lô thị một bên cùng Lô Trí nói chuyện vui vẻ, một bên không quên ôm sát Di Ngọc đang tựa vào trong ngực nàng, do dậy quá sớm lúc này bắt đầu mơ mơ màng màng.
“Trí nhi, có lo lắng lần này rớt không?”
“Nương yên tâm, con làm sao cũng muốn để hai bộ quần áo ngài làm ra phát huy công dụng của nó mới được.”
“Lần này nếu trúng tuyển, mùng tám liền phải hướng Trường An đi, nương chuẩn bị y phục cho ngươi cũng không biết có đủ mặc hay không.”
“Đủ, vào kì thi này cho đến kỳ thi mùa xuân yết bảng xong cũng ba tháng, đến lúc đó vô luận ra sao cũng phải trở về nhà.”
Lại nói, tuy có nắm chắc đối với tài học của Lô Trí, nhưng người một nhà lúc thực sự chen với đám người ở cửa nha môn huyện Thanh Dương, trên mặt thần sắc vẫn nhẹ nhàng chỉ có mình Lô Trí, ngay cả Di Ngọc sống qua cả hai đời cũng không khỏi trong lòng hồi hộp.
“Tuấn nhi, ngươi khí lực lớn, mắt cũng to, đợi lát nữa dán thông báo xong, ngươi phải chen vào phía trước cẩn thận tìm tên của đại ca ngươi.” Lô thị dặn dò Lô Tuấn.
“Aiz, con nhất định đem tên của đại từ trên bảng tìm ra.” Lô Tuấn ứng tiếng nói, nói xong còn sợ Lô thị không yên tâm, lại bồi thêm một câu: “Ngài yên tâm đi thôi, trên đó có hay không có tên đại ca, con đều tìm ra cho hắn!”
“Nói bậy! Trên bảng làm sao có thể không có tên đại ca ngươi.” Lô thị lúc này vốn có chút khẩn trương, lại bị Lô Tuấn quấy nhiễu như vậy, liền sợ ngộ nhỡ tới, không lưu tình liền đem bàn tay vỗ lên cái ót hắn, “Nếu trên đó không có tên đại ca ngươi, ngươi hẳn là bị hoa mắt!”
“Con thế nào mà hoa mắt a, ánh mắt con rất tốt, nếu thực không có tên đại ca, khẳng định là hắn không trúng — Ôi, nương lại đánh con!”
Hai người bên này ồn ào, bên kia cửa lớn nha môn đỏ chói lúc này chậm rãi đẩy ra, tám người nha dịch áo xám chạy chậm đến bắt đầu thét ra lệnh dân chúng bốn phía tản ra, chờ đến mặt tiền nha môn rộng ra đất trống cỡ bảy tám bước chân, sau đó lại có một người chủ bộ (1) mặc quan phục huyện nha màu xám đen trên tay cầm theo sổ sách từ trong cửa đi ra, do hai tên nha dịch hộ tống đến bức tường, mới đem bảng danh sách giao cho hai người, dán trên mặt tường.
Chờ đến khi chủ bộ được nha dịch hộ tống lùi đến cửa nha môn, mới cao giọng quát một tiếng: “Tham bảng!” (Tham: dò, tìm)
Dân chúng vốn hấp thu uy nghiêm quan phủ nên không dám tiến lên, lúc này mới đồng loạt ùa lên, Lô Tuấn thuận thế liền chen vào đám người, trái lại Lô thị một tay kéo Di Ngọc, một tay kéo Lô Trí lui về phía sau, vừa rồi còn chật chột thế mà chủ bộ vừa hét một tiếng vừa dứt nơi ba mẹ con đứng bốn phía không còn ai, hiện tại người đều chạy đến phía trước.
“Sao còn không thấy trở về, tìm cái tên khó như vậy sao!” Ba người vừa mới lui đến dưới cây già trước cửa khách sạn đối diện nha môn, Lô thị liền mở miệng nói.
“Nương, nhị đệ vừa mới chen vào thôi.” Lô Trí than thở một hơi, tùy ý Lô thị nắm chặt bàn tay hắn.
“Đúng a nương, người nhiều như vậy nhị ca sao có thể mau ra đến được.” Di Ngọc chen miệng nói, nàng không có giống Lô thị lo lắng như vậy, đối với năng lực của Lô Trí nàng tín nhiệm chín phần, thừa lại một phần cũng chỉ là lo lắng có cái gì ngoài ý muốn mà thôi.
Lô thị nghe bọn hắn nói gật gật đầu cũng không nói gì nữa, chỉ kiễng chân, hai mắt chằm chằm ngó thông báo dán bên kia, tựa hồ như vậy liền có thể làm cho nàng tìm ra thân ảnh Lô Tuấn trong đám người kia.
Di Ngọc nhìn đám người chật chội ở phố đối diện, trong tai tiếng ồn ào có thể nhận ra mấy tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc gọi, khó tránh nhớ đến lúc trước sau khi thi vào trường cao đẳng, ngồi ở ngưỡng cửa tiệm báo nhỏ của cô nhi viện dùng điện thoại công cộng tra điểm, cái thời điểm đó tâm tình chính mình đại khái cũng giống như bầy học sinh trước mắt này, trong lòng tràn đầy chờ đợi cùng lo lắng, chờ biết kết quả sau đó lại là mấy nhà vui sướng mấy nhà sầu.
“Nương!” Lô Tuấn chưa đến thời kỳ đổi giọng, âm sắc trong trẻo, tại nơi phố thượng tiếng động ồn ào này truyền tới tai Di Ngọc, ngay sau đó nàng chỉ thấy người bên cạnh bóng dáng nhoáng lên một cái, Lô thị đã nhanh chóng vọt tới, một phen kéo lấy Lô Tuấn vừa mới giãy dụa từ trong đám người chạy ra.
“Như thế nào! Thấy không?!” Lô Tuấn vốn bị đám người chen thất điên bát đảo lại bị các loại mùi hun đến ngũ mê lục đạo, lúc này lại bị Lô thị kéo một cái như vậy, đừng nói là trả lời, phương hướng còn tìm không ra đi.
(Hai chỗ in nghiêng phía trên G để nguyên văn thấy hay hơn là thay bằng “choáng váng” “xây xẩm” ^__^)
“Ngươi nói chuyện a! Có nhìn thấy tên đại ca ngươi hay không!” Lô thị lúc này cũng chẳng quan tâm con trai nhỏ của nàng tóc tai quần áo hỗn loạn, thấy hắn bộ dạng ngu ngơ chỉ hận không thể lại cho hắn một bàn tay vào mặt mới tốt. (Chị mẹ này bạo lực gia đình quá nga =)))
Di Ngọc cùng Lô Trí đang đứng dưới cây thấy cảnh này vội vàng chạy lên chặn, Lô Trí nói: “Nương, để nhị đệ thở một cái trước.”
“… Nương!” Lô Tuấn chưa kịp thở, đập vào mắt là vẻ mặt chờ mong của ba người trước mặt, trên miệng lộ ra một ngụm hàm răng trắng tinh tỏa sáng được Di Ngọc giám sát hàng năm, cao giọng nói: “Nương! Con chạy chính là rất nhanh! Ai cũng đều không thể đem con chen đi qua!”
Di Ngọc nhìn thấy nhị ca mình lúc này một bộ thật ngốc, khóe mắt giựt giựt hất mặt đi chỗ khác, quả nhiên ngay sau đó liền nghe một tiếng trầm đục kèm theo tiếng kêu rên của Lô Tuấn vang lên.
“Kêu la cái gì! Nhanh chóng nói!” Tuy rằng thấy bộ dáng hắn trong lòng đã để xuống tám phần, nhưng vẫn là nghĩ chính miệng nghe đến tin chính xác, Lô thị lại vung thêm một bàn tay.
“Oa! Nương, ngài lại đánh con!” Lô Tuấn cái gáy tê rần trên mặt lại mang ba phần ủy khuất, nhưng lại thấy Lô thị trừng mắt, sợ lại chịu một cái đập nữa, hắn vội vàng cướp lời nói: “Có có có! Có tên của đại ca, còn đứng đầu tiên a! Ha ha, ta vừa đến liền nhìn thấy…”
Chỉ nói tới đây, những lời nói tranh công của hắn phía sau cũng không người nghe tiếp, Lô thị một phen kéo Lô Trí bên cạnh vốn đã cao bằng nàng, cười to nói: “Con trai ngoan! Con trai giỏi của nương!”
“Ta liền biết đại ca nhất định có thể trúng!” Di Ngọc cũng ở một bên cười híp mắt.
Bên này người một nhà vui vẻ, bên kia trong đám người cũng có mấy người té xỉu bị nâng ra, có lẽ bởi vì thi rớt mà không chịu nổi đả kích, cũng có thể vì trên bảng có tên mà kích động, nhưng không cần biết như thế nào, giải thí ở các chậu huyện cũng đều đã chính thức kết thúc, những người có tên trên bảng có thể chuẩn bị vào kinh bái phỏng ti cống (2), không có tên trên bảng cũng chỉ có thể chờ năm sau lại thi.
Lô gia bốn người sau khi về đến nhà, không thiếu thôn dân tiến đến nghe ngóng kết quả giải thí của Lô Trí, nghe nói hắn trúng tuyển sau đó không cần biết trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt đều là một bộ cùng có quang vinh, Triệu thôn trưởng thậm chí còn chạy về nhà giết một con gà trống đưa tới, lời nói đối với Lô Trí cũng bất đồng trước kia kiểu thái độ đối với con nít, ngược lại nhiều thêm mấy phần kính ý.
Trong thôn dường như bởi vì chuyện Lô Trí sắp vào kinh đi thi, không khí dần trở nên quái dị, nhưng Lô thị tạm thời không có công phu đi phân biệt ý vị ẩn hàm trong đó, nàng còn vội thay hai huynh đệ Lô Trí, Lô Tuấn chuẩn bị hành lý, lần này thực là lần đầu tiên hai huynh đệ độc lập đi xa thời gian dài, dù Lô thị có gọn gàng ngăn nắp an bài, huynh đệ hai người chuẩn bị quần áo tiền bạc thỏa đáng cũng là chuyện của bốn ngày hôm sau.
Mùng sáu tháng hai, buổi tối trước ngày Lô Trí vào kinh đi thi, trừ Lô Tuấn ngốc nghếch vô tư ăn ngon ngủ ngon, ba người khác của Lô gia cả đêm không có ngủ ngon, Lô thị không ngủ được, nửa đêm liền đứng dậy ra ngoài sân, lại gặp Lô Trí cũng từ trong nhà đi ra, hai người liền ở trong sân trò chuyện.
Di Ngọc sớm đã bị động tĩnh xoay người của Lô thị chọc tỉnh, thấy nàng đi ra ngoài nửa buổi cũng không trở về, nghi hoặc sau liền mang giày chuẩn bị đi ra nhìn xem, lại không tưởng đi đến ngưỡng cửa liền nghe thấy tiếng hai mẹ con nói chuyện, nàng căn bản không định nghe lén, xác nhận Lô thị vô sự, định lên giường một lần nữa thì nghe thấy từ trong miệng Lô thị nhảy ra một chữ làm cho hai chân nàng như mọc rễ quấn ngay tại chỗ.
“Cha ngươi e rằng nhận không ra ngươi, không cần lo lắng, tốt tốt đi thi là được.”
“Nhận ra thì có thể làm gì, không phải đã cùng con đoạn tuyệt quan hệ cha con sao, chắc hẳn hắn hiện tại con trai nhiều ra nhiều lắm.”
“Ngươi, ngươi không được nói như vậy, cha ngươi hắn cũng không phải loại người đó.”
“Không phải loại người đó sao, không phải bởi vì một người đàn bà âm hiểm liền vứt bỏ vợ là nương sao, không phải bởi vì một cái con riêng liền muốn giết con trai trưởng của người sao… Nương, ngài biết có chút sự việc con không thể quên, sẽ không quên, cũng quên không được.” (poor u T^T)
“Aiz, ngươi đứa con này, nương chỉ nói như vậy thôi, vốn định làm cho ngươi tâm tư thoải mái chút, ngược lại lại chọc ngươi nóng nảy.”
“Nương, con không có, con biết chính mình nên làm cái gì, ngài yên tâm, ngày vứt bỏ thù vinh (3), nhất định con một lần nữa để cho ngài một phần càng cao.”
“Đứa bé ngốc, nương là người coi trọng những thứ đó sao, nếu là lời nói, lại thế nào có thể — được rồi, không nói chuyện đó, chuyện nương dặn dò ngươi, đến nơi thì ngươi nghe lời đi xử lý… Sớm chút đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi.”
Lô thị lại nhẹ giọng an ủi Lô Trí hai câu, hai người liền chia nhau về phòng, Lô thị lên giường, đem chăn mền đắp kín trên người Di Ngọc mới khép mắt nghĩ tâm sự, chậm rãi nhập mộng, cho đến lúc hô hấp của nàng dần dần ổn định lên, Di Ngọc mới cẩn thận dè dặt nghiêng đầu sang chỗ khác, mở to hai mắt trong đêm tối có vẻ sáng ngời, thần sắc phức tạp nhìn khuôn mặt mông lung của Lô thị.
Nàng vẫn biết cả nhà giấu diếm nàng bí mật cùng vị “Phụ thân” có liên quan rất lớn, bởi vì kín đáo giấu diếm, đến nay gần năm năm nàng lần đầu “Nghe” chuyện của hắn cụ thể như vậy, nguyên lai vị “Phụ thân” của nàng thế nhưng không có chết, nương nàng cũng không phải quả phụ!
Cái gì gọi là đoạn tuyệt quan hệ cha con, cái gì là vứt bỏ thê tử, cái gì là muốn giết con trai ruột! Nguyên lai sau lưng bí mật này lại là gánh nặng tư tượng trầm trọng như vậy, khó trách người nhà trước giờ không đối với nàng nhắc tới, khó trách!
Chú:
(1) Chủ bộ: thuộc hạ của các cấp chủ quản, chuyên chưởng quản công văn.
(2) Ti cống: nơi (người) phụ trách tiến cử quản lý thi tiếp các cuộc thi sau đó.
(3) Thù vinh: lấy trong cụm từ “đặc thù quang vinh”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...