Tân Đường Di Ngọc


Cách Kháo Sơn thôn gần nhất có một trấn nhỏ, gọi là Trương trấn, thời điểm ban đầu nó không có cái tên này, chỉ vì mười năm trước một cử nhân họ Trưng mang cả gia đình đến đây, lại quyên tiền tu sửa cây cầu duy nhất trong trấn, nên cây cầu được đặt tên là cầu Trương, mà do đó từ khi Trương cử nhân về sau làm trưởng trấn, trấn nhỏ này tự nhiên liền được người xưng là Trương trấn.
Trương trưởng trấn hiện nay đã quá năm mươi tuổi, vợ cả trong nhà năm trước đã chết bệnh còn lại hai người thiếp lại thủy chung không thể sinh ra một đứa con trai nào, cho đến một thời gian trước đang lúc Trương gia chán nản vô cùng lại được một đạo sĩ nói một câu mấu chốt, nói là Trương trưởng trấn này – Trương Kế Hiền vốn là mệnh trung vô hậu (số mệnh ko thể có con cháu), bởi vậy không cần mộng tưởng.
Trương Kế Hiền vốn là một người mê tín, gặp vị đạo trưởng “Đạo cốt tiên phong” này lại nghe lời nói của hắn mang huyền cơ liền tin mười phần, hầu hắn ăn hầu hắn uông để cầu lấy một cái phương pháp phá giải.
Gã đạo sĩ này ăn chùa uống chùa hơn nửa tháng có dư, mới chỉ cho Trương gia một con “Đường sáng”, hắn nói Trương Kế Hiền nhất định phải cưới một góa phụ bát tự (1) mang hỏa mới đạt được ước muốn. Trương trưởng trấn tin tưởng không nghi ngờ, lập tức mời bà mối nổi tiếng họ Vương ở trấn trên, hứa một số tiền lớn ủy thác mụ nghe ngóng tứ phía xem có phụ nhân nào phù hợp điều kiện này.
Lại nói Vương bà mối này cùng Kháo Sơn thôn có chút sâu xa, mụ có một cháu gái được gả đến ngôi làng nhỏ này, hai bên gia đình ngày lễ ngày tết cũng hơi có chút lui tới, bởi vậy không thiếu từ cháu gái mụ nghe nói chuyện linh tinh chỗ Kháo Sơn. Trong đó thường nói nhiều nhất về một quả phụ gọi là Lô thị, là một người mang theo con trai bị đuổi khỏi nhà chồng sau lại sinh một đứa con gái đần độn.
Mụ bị Trương viên ngoại ủy thác tìm kiếm quả phụ có bát tự phù hợp, đầu tiên liền nghĩ đến Lô thị ở Kháo Sơn thôn, ở Trương trấn cũng có hai người quả phụ thích hợp điều kiện, nhưng mà lại ở trong trấn này cư ngụ thường nghe nói việc trong nhà của trưởng trấn, nào có ai nguyện ý chịu mối hôn nhân này.
Huống hồ nghe nói Lô thị cũng là một người biết làm ăn, có khả năng sinh được hai trai một gái đương nhiên là sinh đẻ tốt, nếu thực sự bát tự hợp lại sinh con trai cho Trương viên ngoại còn muốn gia tăng thêm chút tiền thù lao.
Thế là Vương bà mối này nhận việc xong ngày hôm sau liền cưỡi một con lừa con hướng Kháo Sơn thôn đi, đến Kháo Sơn thôn mụ cũng không có trực tiếp đi tới nhà Lô thị, mà trước tiên tìm cháu gái Vương thị thương lượng.
Vương thị ban đầu gặp cô của mình rất cao hứng, nhưng nghe mụ nói rõ xong tâm lý liền xoắn xuýt hết cả lại, mối hôn sự này cũng quá tốt đi, gả cho trưởng trấn lão gia lại là một người xuất thân cử nhân làm vợ kế đối với thôn phụ mà nói, chính là đốt đèn lồng tìm không ra chuyện tốt hơn. Nhưng chuyện tốt này rơi xuống trên đầu Lô thị liền làm ả khó chịu, bằng cái gì một quả phụ bị nhà chồng đuổi ra lại còn kéo con dắt cái có thể có được nhân duyên loại này?
Vương bà mối nhìn ra cháu gái mình sắc mặt không đúng, liền hỏi: “Có cái gì khó xử? Ta xem hôn sự này rất tốt, lo gì nàng còn không đáp ứng?”

Vương thị cũng không đem cô ruột của mình làm người ngoài, lập tức đem tâm tư của mình nói, lại đổi lấy một trận giễu cợt của Vương bà mối.
“Ta còn tưởng là chuyện gì, nguyên lai là ngươi không chịu được thấy người ta hưởng phúc. Bất quá ngươi cũng không biết, làm vợ kế của nhà phú quý dễ làm sao, chưa nói nhân phẩm của Trương trưởng trấn, chỉ cần hai cái thiếp nhà hắn cũng đã là nhân vật khó chơi, lúc trước vợ cả còn sống cả ngày bị hai cái thiếp làm cho tức giận cả ngày không thể không uống thuốc, vị gia này lại sủng ái thiếp thất đối việc này không nghe không hỏi, trấn trên không thiếu người biết chuyện vợ cả của Trương Kế Hiền chính là bị hai cái thiếp làm đường cho chết đi. Nếu thật sự gả vào trong, sinh không được hương khói là chuyện nhỏ, không chừng thời điểm nào đó liền bị thiếp sử chuyện ngáng chân, nói không được lúc đó tính mệnh sẽ ra sao.”
Vương thị nghe xong lời mụ nói nhíu mày, ả vốn cùng Lô thị kết hiềm khích, nhìn đối phương không vừa mắt cũng là bình thường, nhưng chuyện này sẽ hại người, ả vẫn là có chút do dự.
Vương bà mối nói tới đây ngừng lại, lại lấy nhãn thần đánh giá Vương thị một chút, hỏi: “Thế nào, lại không nhẫn tâm?”
Gặp Vương thị lắc đầu không trả lời, mụ đã đoán được bảy phần tâm tư của cháu gái, xoay chuyển lời nói, lại cười: “Nói xa quá, chuyện này muốn thành cũng cần phải biết được bát tự của nàng mới được, nếu bát tự của Lô Nhị Nương cũng không biết thì còn tính gì. Không bằng như vậy, thôn trưởng các ngươi phương diện này hẳn là có sổ sách, ngươi đi hỏi, trở về rồi chúng ta lại quyết định.”
“Cũng được, cô ở nhà chờ ta, ta đi liền về.” Lời nói đã nói đến mức này, tuy Vương thị có do dự lại không thể chối từ, liền đáp ứng. Dù sao chưa có được bát tự của Lô thị, nói cái gì cũng còn quá sớm.
Vương thị đến nhà thôn trưởng sau mới biết Triệu thôn trưởng bởi vì mang Lô Trí đến huyện Thanh Dương nên đi ra cửa, ả liền lấy cớ muốn thay con gái Lý Tiểu Mai của mình tạ ơn Lô thị dạy nghề nên muốn biết ngày sinh nhật của Lô thị, con dâu thôn trưởng là cái người không đi quá cửa nhà, ba câu hai lời liền tìm hộ tịch trong nhà đưa cho Vương thị tra.
Lại nói Vương thị về đến nhà, nguyên nhân Vương bà mối là người làm nghề mai mối, chỉ nghe ngày sinh rồi dùng ngón tay dính nước trà phủi hai cái trên bàn, trên mặt đã mang ba phần hớn hở.
“Lô thị này cũng là cái người hỏa vượng a.” Bà mối Vương vui vẻ nói.
Bên này Vương thị nghe lại không thể nói rõ trong lòng là cái mùi vị gì, muốn nói ả cùng Lô thị kết thù kết oán cũng là sự tình mấy năm trước, Lô thị lại đối với con gái mình nhiều chiếu cố, nhưng mắt ngó thấy Lô gia ở trong thôn ngày càng lúc càng tốt, thậm chí so với bọn hắn dân gốc ở đây còn phát đạt mấy phần, ả đỏ mắt rất nhiều như thế nào dễ dàng buông oán hận chất chứa trong lòng.

Bà mối Vương tính toán ra bát tự của Lô thị, kinh hỉ rất nhiều trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ dự kiến khoảng tiền thưởng lớn rót vào túi áo mình, nhưng giương mắt nhìn cháu gái mình thần sắc vẫn còn do dự phân vân, cũng hơi hơi nhíu mày, mối hôn nhân này hai nhà cách xa nha, trước khi chuyện thành nhất định phải có người ở bên này chiếu ứng. Thế là mụ cân nhắc một phen, đối với Vương thị đang do dự nói:
“Quế Hương, ngươi còn sợ Lô Nhị Nương ăn mệt sao, ai, ta vừa rồi chỉ nghĩ hùa theo tâm tư ngươi, cũng có chút nói to chuyện, kỳ thật nàng gả đi cũng không phải chuyện xấu gì, nghe nói nàng cũng là cái có tâm nhãn, phàm không phải quá ngu xuẩn, lại thực thay Trương lão gia lưu đời sau, sao lại không có ngày tốt qua, chính là làm phu nhân của trưởng trấn nha.”
Vương mụ nói xong xem thần sắc Vương thị trở nên lơi lỏng, tròng mắt xoay một vòng lại nói: “Sao, ta nhớ được Lô Nhị Nương kia không phải còn từng đánh ngươi sao, ngươi không mang thù thì thôi, lại còn quyết định thay người ta.”
Nghe xong lời này sắc mặt Vương thị trắng nhợt, nghĩ đến mấy năm trước từ khi cùng Lô thị ầm ĩ một trận sau đó người trong thôn luôn luôn ở sau lưng ả nói chuyện nhàn thoại, lại nghiền ngẫm một trận lời nói trước sau của cô ả, trong lòng hung hăng tố cáo chính mình: sự thực thành cũng là giúp Lô thị làm chuyện tốt, tái giá cho trưởng trấn làm vợ cả, không phải so với làm cái quả phụ cường sao.
Vương mụ thấy Vương thị rốt cuộc gật đầu đáp ứng, nhất thời trên mặt cười ra mười mấy tầng nếp nhăn, thanh âm cũng nhuyễn xuống, “Như vậy thật tốt, chuyện này nếu xử lý không thành cũng do cô ngươi xách cái không biết xấu hổ, hoàn thành lại không thiếu tiền thù lao phần ngươi.”
Hai người đạt tới nhận thức chung sau đó lại thương lượng chốc lát, liền cùng nhau đến cửa Lô gia.
Chờ các ả đi không bao lâu, vẫn trốn trong nhà bếp nghe lén Lý Tiểu Mai lúc này mới đem gương mặt nhỏ trắng bệch thò ra nửa người, xem bóng lưng đi xa của nương nàng cùng bà cô, cắn chặt môi dưới.
Đến châu huyện tham gia giải thí phải cần hàng xóm láng giềng tiến cử, hiền tài tiến cử, cho nên sáng sớm hôm nay Lô Trí cùng Triệu thôn trưởng đến huyện Thanh Dương. Do đăng ký cần dùng đến hộ tịch chứng mình, đêm qua Di Ngọc mới lần đầu tiên nhìn thấy “Sổ hộ khẩu” nhà mình – ở chỗ này kêu là “Thủ thực”, chỉ là một tờ giấy mỏng.
Trên mặt trật tự tinh tường ghi lại giới tính sinh nhật của bốn người nhà bọn hắn, trong nhà vài mẫu ruộng, mấy gian phòng ốc, cùng với từ lúc nào chuyển nhà đến khu trực thuộc huyện Thanh Dương này, trên cùng là danh tự chủ hộ tự nhiên là nương nàng Lô thị, bên cạnh còn dùng hồng ấn đóng một cái chữ “Nữ” nho nhỏ, đây đại khái chính là cái gọi là nữ hộ.
Niên đại này mọi người chuyển quê quán không cần người tại quê quán ban đầu khai chứng minh, chỉ cần ngươi ở tại chỗ này mua điền sản, liền có thể tự mình giải quyết công việc một phần thủ thực đăng kí nhập sổ sách bản địa, trở thành cư dân địa phương. Chính sách triều đình đối với nữ nhân tương đối rộng rãi, ở góa hoặc hơn ba mươi tuổi vẫn chưa hôn phối đều có thể tự mình giải quyết tiến hành “Nữ hộ”, hưởng thụ chính sách hàng năm thu nhập từ thuế giảm một phần.

Đương triều tại việc thu nhập từ thuế thực hiện tô dong điều chế, tháng năm hàng năm căn cứ thu nạp theo số nhân khẩu của nam đinh trong nhà, hơn nữa chiêu mộ nam tử tròn mười lăm tuổi tòng quân, địa phương có bộ môn quản lý hộ tịch vào lúc này sẽ đổi một lần sổ sách, lúc này những người không đúng hạn nộp thuế đi lính tự nhiên bị tiêu trừ hộ khẩu, ngăn ngừa ba năm một lần thống kê nhân khẩu sai số nhiều hơn.
Nếu như cho rằng có thể nhờ vậy trốn quân dịch là sai lầm đặc biệt lớn, tại niên đại này, không có hộ tịch chứng minh không đơn thuần là không hộ khẩu đơn giản như vậy, một khi bị người tố giác liền trực tiếp sung quân đến biên giới, lấy tư cách lưu dân (dân lưu lạc do thiên tai…) đăng ký trong danh sách, không chỉ đời sau con cháu vĩnh viễn không được triều đình tuyển dụng, còn bị đóng ấn ký của tiện dân, cho nên con dân Đường triều nếu di cư đi vùng khác rất tự giác giải quyết công việc thủ thực.
Sau khi Lô Trí cùng Triệu thôn trưởng ra khỏi cửa, trong nhà cũng chỉ còn lại có Lô thị cùng Di Ngọc, hai người ngồi tại nhà chính vây quanh chậu than gấp gáo may quần áo mới cho Lô Trí cùng Lô Tuấn, dựa theo bản sự của Lô Trí nguyên một nhà không ai cho rằng hắn tại giải thí sẽ thi rớt, Lô thị đã sớm an bài làm cho Lô Tuấn hướng võ quán xin nghỉ, chờ giải thí yết bảng sau đó liền cùng Lô Trí vào Trường An tham gia kỳ thi mùa xuân.
Do Lô Trí ghi danh là thường khoa trung tiến sĩ nhất khoa, trước kỳ thi mùa xuân cần phải bái phỏng Trường An ti cống lấy được một chân trong danh ngạch, ăn mặc quá mức bủn xỉn khó tránh bị người khinh thị, cho nên một tháng trước Lô thị bán được một khoản tiền kẹo hồ lô liền lên thị trấn chọn cho hắn tơ lụa gấm cùng sợi chỉ thật tốt, bằng vào chính mình tay nghề, thế nào cũng làm được cho huynh đệ hắn y phục cùng với người tại Trường An khí phái giống nhau, nhân tiện cũng làm Lô Tuấn đi theo bồi khảo chiếm cái tiện nghi. (bồi khảo: đi theo cùng người đi thi.)
Đối với việc này Lô Trí cười cho qua chuyện, tuy không đả kích nhiệt tình của nương hắn, nhưng cũng không biểu hiện ra tán đồng, chỉ chuyên tâm ôn tập bài vở, chờ đợi dự thi.
Trong chậu than than cháy xấp xỉ, Lô thị liền đem quần áo trên tay để một bên trên chiếu, chuẩn bị đi nhà bếp cầm thêm chút than củi tới, vừa mới đứng dậy liền từ nửa cánh cửa khép thấy ngưỡng cửa trong sân đứng hai người, ngó thêm một cái liền nhận ra trong đó người mặc áo vải xám xanh là Vương thị, còn lại một bà già lạ mắt không biết là ai.
Tuy rằng nàng không nhiều muốn tiếp đãi Vương thị, nhưng đã tới cửa lại không thể đuổi ra ngoài, chỉ có thể đi ngoài nghênh tiếp hai người đang hướng nhà nàng đi tới, giương mắt treo lên một tia tươi cười khách sáo, lại không đợi nàng mở miệng, bà già lông mày nhỏ trang điểm đậm đặc liền cướp lời trước.
“Ô! Đây chính là Lô Nhị Nương sao, chậc chậc, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy nha.”
Lô thị xem mụ vừa mở miệng trên mặt liền đổi một bộ biểu tình, mặt mày treo tươi cười kỳ quái, phấn trắng trên mặt cười một cái là chấn động rớt một mớ xuống dưới, ánh mắt nhìn nàng lại càng kỳ quái, không giống như đánh giá người ta mà như xem xét một món hàng hóa, không khỏi hơi nhíu mày.
“Bà là?”
Bà già lúc này mới hơi hơi thu liễm biểu tình khoa trương kéo người bên cạnh một phen, Vương thị cũng có chút ngượng ngùng trên mặt, miễn cưỡng chế tâm cảm giác không sản khoái khi gặp Lô thị, nhếch miệng ra cái tươi cười khô khốc đối với Lô thị nói: “Nhị Nương, đây là cô của ta ở tại trên Trương trấn.”
“À, nguyên lai là Vương phu nhân.” Lô thị như có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua Vương thị.

“Xem ngươi gọi, ta nào dám xưng phu nhân, ngươi giống Quế Hương cùng gọi ta một tiếng cô là được.”
“Ta vẫn gọi ngài một tiếng Vương đại nương là tốt rồi.”
Vương cô liền thuận thế đáp ứng mới nói: “Nhị Nương, hôm nay tới đây là có chuyện tốt ta muốn nói ngươi nghe, ngươi xem chúng ta vẫn là vào nhà rồi nói.”
Lô thị gật gật đầu, tuy rằng trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn đem hai người mời đi vào.
Di Ngọc ngồi bên cạnh chậu than, vừa rồi ngoài sân đối thoại nàng đã nghe được, thấy hai người cùng đi theo nương nàng vào phòng, do dự một chút sau vẫn là lễ phép kêu hai người.
“Thím Vương, bà bà.”
Vương cô vừa vào cửa liền nhìn thấy bé gái đang ngồi bên chậu than cầm khung thêu xe chỉ luồn kim, mặc một thân cập ngực nhu váy (2) bằng gấm thô màu xanh lục, áo khoác ngoài bằng tơ lụa màu vàng nhạt tay áo ngắn, trước ngực hai bím tóc đen bóng buông xuống, mỗi bên buột một dây cột tóc màu cỏ xanh, trên khuôn mặt trắng nõn là đôi mắt hoa đào linh động thập phần, thanh tú xinh xắn đang nhìn mình.
Thật là một cái tiếu nha đầu thiên sinh lệ chất, Vương cô tán thưởng ở trong lòng, một láy sau lại như đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt có chút cổ phái hướng Di Ngọc hồi một cái gật đầu, quay đầu hỏi Lô thị: “Nhị Nương, đây, đây chính là con gái ngươi?”
Gặp Lô thị gật đầu sau mụ nhẹ hít một hơi, sau đó oán trách liếc qua Vương thị, âm thầm trách ả thế nhưng lừa mình con gái người ta là người đần độn, tiểu nha đầu hình dáng thế này, đôi mắt thế này nếu là người đần độn, sợ rằng cả Triệu trấn cũng tìm không ra một cái tốt như vậy.
Vương thị cô mình nhìn chằm chằm liền minh bạch ý tứ đối phương, lúc này mới nhớ đến chính mình kể chuyện mấy năm trước bị đánh nhưng không thủy chung không nói quá khuê nữ nhà người ta thần chí đã sớm tỉnh táo, lập tức trên mặt cũng có chút không nhịn được, nhưng vẫn cố nén không có lộ ra thần sắc lúng túng.
Tạm thời không nói Lô thị có không xem giữa hai người ngắn ngủi giằng co lẫn nhau, riêng Di Ngọc luôn luôn am hiểu sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt) liếc thấy ra không tự nhiên ngắn ngủi giữa hai người, lại liên tưởng cách làm người của Vương thị, không khó đoán ra ả ta khẳng định là đối với Vương cô này nói không ít “Lời hay” về mình, trong lòng giễu cợt, nhưng trên mặt vẫn làm vẻ biết điều hiểu chuyện, đứng dậy hương hai người cúi đầu thi lễ sau liền vào nhà bếp lấy than củi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui