Nơi ở của Lô gia hiện nay đã không giống ba năm trước nhà tranh vách cỏ sơ sài, từ một gian nhà xây dựng thêm ba gian, nguyên bản chủ phòng bị cách thành hai gian, tây gian là phòng ngủ của Lô thị cùng Di Ngọc, đông gian là nhà chính còn có nhà bếp, nhà giữa lánh phía ngoài che một gian tường đất quấn quanh xà nhà ràng bơi khung của căn nhà là nơi hai huynh đệ Lô gia cư trụ.
Ba năm qua Lô gia dựa vào thu hoạch ruộng lúa và buôn bán kẹo hồ lô kiếm không ít tiền bạc, năm kia lại tu sửa căn phòng mới lại đắp thêm một gian phòng, cũng còn dư lại nhiều. Tóc đã mọc dài Di Ngọc rốt cuộc không cần lại buộc hai cái chỏm tóc nơi nơi chạy, Lô thị mỗi khi có tiền dư đều thích đến trong chợ mua chút tiện nghi đồ vật của con gái cho nàng trang điểm.
Di Ngọc ngồi tại cửa sổ trước phòng chính luyện chữ, chải chỉnh tề song nha kế (1) lộ ra cái trán nhỏ trơn bóng no đủ, dây cột tóc màu vàng nhạt buộc thành nơ con bướm bởi vì nàng cúi đầu mà hạ xuống hai má, tay nhỏ trắng nõn vững vàng chấp bút lông, mỗi nét bút khẽ vạch đều chiếu theo từng nét chữ gốc thiếp vẽ trên bàn, từ khi kinh tế trong nhà chuyển biến tốt đẹp, mỗi ngày luyện chữ đã trở thành thói quen của nàng.
Cổ tay nhẹ nhàng tại nét bút cuối cùng hoàn thành sau đó đem bút lông tạm gác lại tại bên ngoài nghiên mực giản dị bên cạnh, duỗi tay tại hai đầu ma giấy xách lên, một mặt kỹ lưỡng xem xét hôm nay luyện tốt thể chữ Khải, một mặt nhẹ nhàng niệm ra tiếng:
“Túc túc thỏ ta, trạc chi đinh đinh. Củ củ vũ phu, công hầu kiền thành.
Túc túc thỏ ta, thi vu trung quỳ. Củ củ vũ phu, công hầu hảo cừu.
Túc túc thỏ ta, thi vu trung lâm. Củ củ vũ phu, công hầu phúc tâm.” (2)
Cuối cùng một âm hạ xuống, nàng lại tinh tế phẩm vị (thưởng thức) một phen hàm ý bài thơ “Thỏ trí” này, khó tránh nghĩ đến mỗi lần Lô Trí niệm bài thơ này thì nhãn thần tòa sáng, nghĩ đến nam nhi đều là có khỏa tâm muốn đền nợ nước, hùng tâm tráng chí sinh ra là nam tử đặc quyền, đại ca nàng chính trực thiếu niên, tuy so với nhị ca Lô Tuấn mà nói lãnh tỉnh hơi nhiều, nhưng tới cùng đã tới niên kỷ sung mãn muốn biểu hiện.
Mùa hè năm nay Lô Tuấn tại võ quán chính thức bắt đầu làm đại sư huynh, hắn mười ba tuổi thân cường thể tráng, bộ dáng so với tất cả trẻ con cùng tuổi cao hơn cái đầu, mặt mũi khi không cười cũng thiếu hai phần trẻ con, khi trang nghiêm đã là cái tuấn lãng thiếu niên, đại khái bởi vì ở nông thôn những cô gái đều cần nam tử có khí lực làm việc nhà nông nên lấy đó làm tiêu chuẩn nam nhân, hắn so với đọc đủ thứ thi thư Lô Trí càng chịu các cô gái trong thôi yêu thích vài phần, mấy ngày trước đây đã có người tìm tới cửa cùng Lô thị thương lượng hôn sự của hắn, Di Ngọc rất khó chấp nhận niên đại này tập tục tảo hôn sinh đẻ sớm, cũng may Lô thị cũng không biết vì sao, cự tuyệt người tới cửa làm mai.
“Tiểu Ngọc, ngươi có nhà sao?” Trong sân truyền tới một tiếng gọi to, Di Ngọc nghe đến thanh âm này âm thầm bật cười, vội vàng cất kỹ giấy đã viết, nhấc lên màn che đi ra ngoài.
Trong sân đứng một cô bé gầy teo, nhìn thấy Di Ngọc ra, lập tức nhếch miệng cười nói: “Ta còn tưởng ngươi không có nhà!”
Di Ngọc chỉ cười không nói, dẫn nàng đi vào nhà chính, hai người ngồi trên chiếu nói chuyện.
Nói tới quan hệ của người trên thế giới này chân thật là rất phức tạp, cô bé cao gầy này không phải người khác, chính là con gái của Vương thị người mấy năm trước cùng Lô gia có nhiều chuyện không vui, Lý Tiểu Mai.
Hai năm trước Vương thị không biết từ nơi nào nghe nói Lô thị dựa vào thêu thùa kiếm không ít tiền, thế là liền đuổi con gái của mình đi Lô gia cầu Lô thị dạy nàng nữ công, chính mình lại không ra mặt. Cho dù Lô thị lợi hại, nhưng đối với trẻ con lại không ngoan tâm được, kỹ thuật thêu gia truyền không thể dạy người ngoài, nhưng nàng vẫn lựa chọn một vài châm pháp đơn giản dễ hiểu dạy cho Lý Tiểu Mai, sau này tay nghề Di Ngọc tăng cao, Lô thị liền trực tiếp đem Lý Tiểu Mai qua tay giao cho nàng.
Di Ngọc nội tâm dù sao cũng là người lớn thành thục, lại biết Lý Tiểu Mai này đầu óc tương đối thẳng, chẳng hề giống nương của nàng một dạng thích gây sự, tự nhiên cũng sẽ không bởi vì chuyện lúc trước cùng nàng một đứa bé so đó cái gì, thêm tiểu Xuân Đào cũng tại nàng nơi này học thêu, thêm nhiều một cái cũng không khác biệt gì.
Nàng liền nghiêm túc dạy đối phương những châm pháp có thể ngoại truyền, ngẫu nhiên nàng cũng cùng tiểu Xuân Đào cùng nhau học chút chữ, thường xuyên qua lại ba cô gái nhỏ liền quen thuộc, xem như trong thôn tuổi này quan hệ rất tốt.
“Tiểu Mai tỷ, ngươi hai tay trống trơn mà đến, chẳng lẽ không phải học mẫu thêu hoa mới, lại là chuẩn bị ăn chực một chút cơm trưa sao?” Ngồi xuống sau, Di Ngọc mới phát hiện Lý Tiểu Mai không có mang tới công cụ thêu thùa, trong lòng rõ ràng khẳng định lại là chủ ý của Vương thị, vì chiếm nhà nàng một hai mảnh vải nhỏ, chuyện này nhìn mãi cũng quen mắt.
Nhưng nàng hiểu được cô bé mặt đang đỏ mặt trước mắt này không hề tự nguyện làm như vậy, bởi vậy trêu ghẹo một câu sau đó liền không lại nói nhiều, đứng dậy đến một bên cái tủ thấp hoa mộc mở giỏ thêu ra, lấy một mảnh tơ lụa tính chất mềm mại đưa cho đối phương.
“Không cần tốt như vậy.” Lý Tiểu Mai xem mảnh vải trên tay nàng không có duỗi tay tiếp, ngậm miệng nhẹ khẽ lắc đầu.
Di Ngọc cũng không kiên trì, tuy rằng nàng biết nếu như Lý Tiểu Mai không có cầm về nhà một miếng tơ lụa ắt gặp Vương thị ngoan mắng, nhưng đối phương đã kiên trì muốn giữ gìn một phần đơn bạc tôn nghiêm, nàng cũng bất tiện nói toạc, dù sao mỗi người đều có một phần cực hạn không thể đụng chạm.
Di Ngọc ngồi trên chiếu lấy một miếng vải thêu phổ thông bày lên khung thêu, lại chọn sợi chỉ tốt, từng chút hướng đối phương giải thích hôm nay muốn dạy cho nàng bức vẽ cá chép, bởi vì hoa văn tương đối phức tạp, trước đó Di Ngọc đã nhờ Lô Trí vẽ tốt một bức tranh thủy mặc cá chép ra, lúc này đưa cho Lý Tiểu Mai xem, cũng làm cho nàng xem trật tự rõ ràng.
Tuy rằng không có trí nhớ tốt như Di Ngọc, ở phương diện thêu thùa Lý Tiểu Mai cũng có thiên phú khó ai có được, chỉ học hai năm liền có hình có dáng, Di Ngọc thấy nàng chịu khó lại ở phương diện này yêu thích, thế nên lén Lô thị dạy cho Lý Tiểu Mấy mấy phương pháp Thục thêu gia truyền không quan trọng lắm lại hữu dụng mười phần, như là tán châm, đánh tử châm linh tinh.
“Tiểu Ngọc, tranh này là ngươi vẽ sao? Xem thực đẹp!” Lý Tiểu Mai tinh tế xem bức tranh cá chép, ngẩng đầu dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng.
“Không phải, là đại ca của ta vẽ, ta làm gì có bản sự này, chữ còn viết chưa xong a.” Nàng quả thật không thích vẽ tranh nhiều lắm, so với Lô Trí thư họa giai thông chênh lệch rất nhiều.
“Nha! Là Lô Trí ca vẽ, khó trách đẹp như vậy!”
Di Ngọc thấy Lý Tiểu Mai mỗi lần nghe đến tên Lô Trí là nhãn tình tỏa sáng, không hiểu nổi vì cái gì thái độ Lô Trí đối với tiểu nha đầu này chẳng hề ra làm sao, mà tiểu nha đầu này còn đối với hắn có ý tứ, chỉ có thể đem quy kết là do thiếu nữ đang ôm ấp tình cảm thì không có lý trí mà thôi.
Theo ý nàng giữa hai người thật sự không có khả năng, cũng không phải nàng chướng mắt Lý Tiểu Mai, chính là Vương thị quả quyết sẽ không đồng ý con gái mình gả đến nhà đối đầu với mình, hình như mấy ngày trước đâu nàng còn nghe nói Vương thị tại Triệu trấn phụ cận tìm một hộ giàu có chuẩn bị Tiểu Mai gả đi, nhà trai phẩm hạnh tốt, chẳng qua là cái chân có chút tật cho nên hôn sự chậm trễ mấy năm, năm nay gần hai mươi còn chưa thành thân.
Hai người một bên nói chuyện phiếm một bên làm công việc, bất tri bất giác đã gần đến giữa trưa, Di Ngọc nhìn sắc trời bên ngoài trong lòng tính toán giữa trưa ăn chút gì mới tốt, gà mái sân sau sáng nay vừa đẻ hai quả trứng, một hồi có thể xin Lô thị làm canh trứng cho huynh muội bọn hắn nếm thử.
Lý Tiểu Mai làm làm thêm một lúc rồi liền cầm đồ này nọ về nhà báo cáo kết quả công tác với Vương thị, Di Ngọc cũng thu đồ đạc, đi ra sân ôm củi chuẩn bị nhóm lửa đợt lát nữa nấu cơm, thời tiết vào xuân nhiệt độ chênh lệch tương đối cao, buổi sáng bị lạnh rùng mình, lúc này nàng châm củi nhóm lửa bắt đầu nấu nước cái trán đã toát ra tinh mịn mồ hôi.
So với ba năm trước Di Ngọc đã nẩy nở vài phần, tuy rằng khuôn mặt như cũ tròn tròn như quả táo, nhưng mặt mày cũng đã có ba phần lệ sắc, không giống bé gái bản địa diện mạo thô ráp, ngũ quan nàng đã muốn tinh xảo hơn rất nhiều, nhưng là không diễm không nhã, nói tóm lại chính là một chữ “Tiếu” (xinh xắn, thanh tú), nhất là đôi mắt hơi thoáng hình dáng mắt to, cười lên thì hình dạng như lưỡng mai câu ngọc (3), chăm chú nhìn lại như nhất đối thùy tinh (4), dưới mí mắt là hai con ngươi đen nhánh lông mi khi chớp, mắt càng lóng lánh như tơ tằm càng thêm tươi đẹp rất nhiều.
Nước trong nồi đun tới một nửa, Lô thị liền vén rèm vào nhà bếp, nhìn thấy bé yêu khuôn mặt ngộp hồng chính đang mơ tưởng đem lu nước ngày hôm qua do quét tước bị nghiêng môt bên làm cho thẳng lại, vội vàng tiến lên ngăn lại, đuổi nàng đi ra ngoài chơi đùa chờ dọn cơm, Di Ngọc cố ý làm bộ tức giận vểnh môi lắc lư đi ra, bên tai nghe thấy Lô thị cười mắng, giương mắt liền nhìn thấy Lô Trí đang ngồi ở trên chiếu trước bàn cơm cầm quyển sách cười như không cười nhìn nàng.
“Thế nào, lại đuổi muội ra?”
“A… Dạ.”
“Làm sao, còn giận a, muội cũng phải thông cảm cho nương, nàng chỉ là lo lắng muội đem nhà bếp đốt cháy thôi.”
“…”
Lô Trí bày ra biểu tình đàng hoàng chững chạc, một lát sau mới phát hiện Di Ngọc cúi đầu chẳng hề có vẻ đáp lời hắn, thế là liền duỗi tay trên khuôn mặt nhỏ tròn tròn mềm mại của nàng nhéo một cái, Di Ngọc bị đau ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy thiếu niên bày ra gương mặt trong veo tuấn tú ý cười càng lúc càng rõ ràng lên, lại làm cho nàng xem ngứa nghiến răng.
Cũng không biết vì sao, nàng càng lớn người trong nhà ngược lại càng thích đem nàng ra trêu ghẹo, bởi vì Lô Tuấn ở võ quán Triệu trấn làm “Tam sư huynh” sau tính tình thành thục không ít, đối tượng nói giỡn của cả nhà thế nhưng dần dần đổi người, chỉ còn có nàng bị chọc sinh bực bội.
Di Ngọc biết chính mình nói không lại hắn, “Hừ” một tiếng liền xoay người đi ra ngoài sân chăm sóc vườn rau của nàng. Từ lúc ba năm trước nàng bắt đầu đùa nghịch những thực vậy này, người nha lúc bắt đầu không để ý càng về sau lại náo nhiệt lên hiện tại thì rõ ràng mong đợi.
Nhân có mảnh vườn rau nhỏ này, làm cho Lô gia ngày ngày có nhiều điều thú vị hơn, lá bạc hà pha nước trà đã mát lạnh lại còn nhuận cổ giải khát, Lô Trí thích nhất sau khi học bài uống một chén.
Cây bồ công anh tươi non thân và lá tẩy sạch sau đó đập vụn rắc lên mặt bánh nướng mùi thơm ngát, đây là món chính mà Lô Tuấn cực yêu ăn.
Lá nha đam ép lấy nước thoa lên trên mặt có thể phòng ngừa khô nứt lại có thể bôi trơn da thịt, Lô thị mùa xuân năm kia tại nàng sắp đặt phát hiện vật nhỏ này còn có thể trị da bị nẻ hơn nữa còn có hiệu quả trắng đẹp sau đó miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, tuy rằng nàng không cần cả ngày cho gió thổi nắng chiếu, nhưng tới cùng là thường xuyên ra đồng, lại có nữ nhân nào thực không sợ chính mình biến già đi, liền là quả phụ cũng không ở ngoài như thế.
Cánh rừng sau núi thực sự có không ít thực vật ly kỳ cổ quái, sau này nàng lại phân biệt cấy ghép một vài giống loài khác, đều là những gốc cây nhỏ lại có tác dụng đặc thù, Lô thị thấy nàng thực sự có thể chơi đùa sinh hoạt mấy thứ này, cũng không còn tâm tư xem náo nhiệt lúc đầu, ngược lại ủng hộ yêu thích này của nàng hơn nữa.
Theo triều đình hiện nay quy định, học sinh tuổi đủ mười bốn tại các châu (đ/v hành chính ngày xưa) lại chưa tham gia qua “Đồng thí” (5), nếu tháng giêng thông qua giải thí ở phụ cận châu huyện, sau khi thi đậu sẽ vào kinh bái ti cung, sau khi qua tiến cử liền có thể tham gia Lễ bộ thí nhập “Kỳ thi mùa xuân” vào tháng tư.
Trinh Quán năm năm, sau thu liền tròn mười bốn tuổi, Lô Trí sang năm rốt cuộc có thể tham gia khoa cử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...