Tân Đường Di Ngọc


Nghe xong Lô thị giải thích, Di Ngọc trong lòng cảm khái, đồng dạng là người không có cha, nàng còn có nương đau có ca quản, Lưu Hương Hương lại bị anh ruột của mình biến thành tài vật giống nhau qua tay là đưa cho người khác.
“Nương cũng không sợ các ngươi tuổi còn nhỏ, nghe xong chuyện này làm ô uế cái lỗ tai, nhưng phàm là người thì luôn có chuyện làm sai, nhưng Lưu Quý kia sẽ không chỉ là một cái chữ sai, Trí nhi, Tuấn nhi, hai người các ngươi là một tay ta dạy dỗ lớn lên, chưa từng trải qua tay người ngoài, nương rất rõ ràng con của chính mình là cái tính khí gì, cũng không sợ các ngươi tương lai giống cái kia heo chó không bằng.” Lô thị nói tới đây dừng một chút, trong mắt đã mang thận trọng thập phần.
“Nương tính toán xuất trong nhà ra năm quan tiền, làm cái tiên phong cho thôn trưởng phát động toàn bộ người trong thôn góp tiền cho Lưu gia đem Hương Hương chuộc lại văn tự bán thân, trong thôn chúng ta có hai mươi bảy gia đình, mỗi nhà tiếp tục góp một quan nửa quan cũng là đủ rồi, nhưng mà năm quan tiền này định năm sau thu hoạch xong dùng đến cho hai huynh đệ các ngươi đắp cái phòng, thêm đồ dùng trong nhà, nương cho các ngươi làm chủ, là muốn ở phòng mới hay là muốn cứu một cô gái đáng thương không liên hệ gì cùng các ngươi.”
Lô thị nói vừa xong, liền nhìn chằm chằm hai huynh đệ chờ bọn hắn trả lời, trong lòng nàng cũng là không yên, số tiền kia kỳ thật làm sao nàng cũng là muốn lấy ra, chỉ là mượn chuyện này khảo nhân phẩm hai đứa con, hi vọng đừng làm cho nàng thất vọng mới tốt.
“Đương nhiên là cứu! Hương Hương tỷ không thể gả cho lưu manh!” Lô Tuấn tối hôm qua cũng không có đi Lưu gia xem náo nhiệt, vừa rồi nghe Lô thị nói xong chuyện Lưu Hương Hương cũng có chút không nhịn được, nếu không phải không khí rất áp lực, chỉ sợ hắn đã sớm nhảy dựng lên gào to.
Di Ngọc vẻ mặt cổ quái nhìn Lô Tuấn nghẹn hồng hai tai, chẳng biết sao cảm thấy bộ dạng hắn kích động thập phần khả nghi.
Lô Trí chờ Lô Tuấn phát biểu ý kiến xong mới chậm rãi mở miệng nói: “Nhà chúng ta đủ ở là được, tạm thời không vội, vẫn là cứu người quan trọng hơn.”
Lô Tuấn vội vàng ở một bên nói tăng thêm: “Đúng đúng đúng! Đại ca nói rất đúng, nhà chúng ta cũng không phải không thể ở, chờ sau này xây thêm cũng không muộn, nương, chúng ta nhanh chóng đi Lưu gia tặng tiền thôi, chậm là Hương Hương tỷ phải gả cho bại hoại!”
Nói đến thời điểm “Gả cho bại hoại” răng nanh Lô Tuấn đều kêu vang két két, Di Ngọc lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, biết vì sao chính mình cảm thấy không được bình thường, nguyên lai biểu cảm của kia Lô Tuấn thật giống như có người đoạt vợ của hắn!
Lưu Hương Hương kia mặc dù nàng không có gặp qua, nhưng nghe nói lớn lên xinh đẹp, Lô Tuấn cũng mười một tuổi, niên đại này trẻ con đều trưởng thành sớm, phải nói có một đối tượng thầm mến cũng không kỳ quái, hình như Lưu Hương Hương so với hắn còn lớn hơn hai tuổi, cũng không biết Lô Tuấn nhìn trúng cô nương nhà người ta lớn lên đẹp, hay bởi vì thích người hơn tuổi đây.
Di Ngọc biết mình nghĩ xa, vội vàng lôi kéo suy nghĩ trở về, lại thấy Lô thị đưa mắt chuyển hương chính mình, sửng sốt một chút sau mới hiểu đây là hỏi ý tứ của nàng, vì thế vội vàng gật đầu ứng tiền nói: “Đại ca nhị ca nói rất đúng.”

Vậy là người một nhà như vậy nhất trí, Lô thị lập tức liền phân công nhiệm vụ.
“Ta đi trước nhà thôn trưởng thương lượng góp tiền, Lô Trí ngươi đi một chuyến Lưu gia thông báo mẹ con các nàng một tiếng, khiến các nàng ở nhà chờ.”
“Được.” Lô Trí đứng dậy rời đi.
“Lô Tuấn ngươi đi nhà thím Ngưu kêu thím lên nhà thôn trưởng tìm ta.”
“Da!” Lô Tuấn cũng liền vội chạy ra ngoài.
Lô thị xoay người muốn đi, lại bị một đôi tay bé nhỏ kéo lấy góc áo, quay đầu lại chỉ thấy Di Ngọc chớp đôi mắt ngập nước hỏi: “Nương, ta đây đâu?”
“Ngươi coi nhà.” Nói xong cũng tách tiểu móng vuốt của nàng ra cửa.”
Vậy là trong nhà cũng chỉ còn lại có Di Ngọc một cái “Người nhàn rỗi”, vốn cũng vì chuyện Lưu Hương Hương mà nàng tâm tình nặng nề, lại thêm Lô thị một câu dễ dàng đả kích đến.
Lô thị tới nhà thôn trưởng đem chuyện góp tiền nói, Triệu thôn trưởng lập tức đáp ứng, Lưu gia Triệu thị kia cũng là một cái thân thích nhà hắn, tính ra cũng gói hắn một tiếng chú họ, khẳ năng giúp đỡ được hắn đương nhiên sẽ không chối từ.
Trong Kháo sơn thôn chừng hai mươi hộ, mặc dù có Vương thị như vậy không dễ sống chung, nhưng phần lớn đều là tính cách thuần phác, cùng Lưu gia quan hệ tốt đẹp đã sớm tồn tại tâm tư giúp đỡ, quan hệ không tốt nhìn trên thể diện thôn trưởng cũng sẽ không chối từ, huống chi còn có Lô thị làm cái tiền lệ, người ta cùng Lưu gia vốn không nói được mấy câu nói là một quả phụ đều đem tiền ra, những người khác sẽ không tốt không xuất lực.
Thế là thôn trưởng dẫn người đi qua từng nhà, nhiều đều đáp ứng lấy một quan đi ra, thiếu cũng nguyện ý ra ba bốn trăm tiền.

Triệu thị lại xin Lô thị cho nàng ghi chép cái danh sách, vì thế đoàn người đi vào trong sân Lô gia, Lô thị cầm giấy bút ngồi ở trong sân, ai tới tặng tiền thì ghi nhớ lại, đợi cho đến buổi trưa tiền đã gom hơn phân nửa, chỉ còn lại vài hộ không có đàn ông ở nhà còn không lấy được chủ ý, cần chờ đến giữa trưa mới được.
Người đưa tiền rồi cũng không có tán đi, hơn hai mươi người chen chúc ở trong sân nhỏ Lô gia, có ngồi xổm cạnh hàng rào tre rỗi rãnh chờ, cũng có họp cùng nhau nói xấu, Di Ngọc ngồi ở cửa phòng nhìn thấy bọn hắn trên mặt đủ biểu tình, trong lòng có chút cảm giác bất thường xông ra.
Nguyên bản chuyện của Lưu Hương Hương nàng chỉ lấy một loại thái độ thờ ơ xem, tuy rằng nàng không phải cái người nhẫn tâm, nhưng dù sao linh hồn từng sống quá hai mươi năm làm người hiện đại, thông tin phát triển làm cho nàng thấy nhiều lòng người dễ thay đổi, hoàn cảnh xã hội khiến những người sinh hoạt tại thời đại kia không thể không đối với những chuyện không liên quan đến mình biểu hiện ra một loại thái độ thản nhiên hờ hững.
Nhưng mà nhìn những người thôn dân trước mắt này nghĩ đến có thể trợ giúp Lưu gia vượt qua khốn cảnh, nàng lại có một loại cảm giác đặt mình trong đó, nàng xem như là một người trong nhóm người này, mẹ ruột của nàng đang toàn lực trợ giúp cô gái nhỏ mạng khổ kia, nàng không còn là một người vây xem náo nhiệt.
Chẳng qua là, thật sự chờ Lưu gia đem tiền trở về, Lưu Hương Hương có thể thoát khỏi vận rủi này sao, cái người kêu Trịnh Lập kia lại thật sự nguyện ý đem một thiếu nữ xinh đẹp tới tay còn đẩy đi ra?
Cho tới nay, nàng tựa hồ xem nhẹ bản chất thời đại này, đây là xã hội so với hiện đại càng nhiều một phần tàn khốc, xã hội này phân cấp ba bảy loại nghiêm trọng, tác dụng của tiền tài cùng quyền lợi lại càng biểu hiện rõ ràng, không giống thế kỷ hai mươi mốt tuy rằng người ta có thế lực, rốt cuộc vẫn là có pháp lực đạo đức chụp mũ áp ở trên đầu.
Nơi nông thôn này, luật pháp đạo đức hạn chế lại càng bạc nhược, đừng nói Lưu Quý kia thật là thiếu người ta tiền mới lấy muội muội đi gán nợ, cứ lấy diện mạo Lưu Hương Hương mà nói, trừ khi tránh không ra đường, bằng không sớm muộn gì sẽ gặp loại chuyện này.
Thời đại này nữ nhân muốn tự bảo vệ mình, quá khó khăn, bình thường một chút còn đỡ, phàm là có hơn mấy phần tư sắc, lại thân thế nghèo khổ, ai có thể thoát khỏi vận mệnh chứ?
Trên vai đột nhiên bị người vỗ nhẹ một cái, Di Ngọc quay đầu nhìn người ngồi bên nàng, trong mắt mê mang chưa tán đi, chỉ liếc mắt một cái có thể làm cho người ta nhìn ra trong nội tâm nàng không yên tĩnh.
Lô Trí mang nghi hoặc hỏi han: “Làm sao vậy?”
Di Ngọc lắc đầu, không thể nói cho hắn biết chính mình đột nhiên minh bạch một vài sự tình, không muốn đi nghĩ nhiều nhưng lại không thể không lại xem kĩ xã hội này, cho nên trong tâm khó chịu.

“Là bị chuyện ngày hôm qua làm sợ hãi?”
Nàng thành thật gật gật đầu, lại biết mình không chỉ là bị dọa đơn giản như vậy, nàng không phải không thừa nhận chính mình lúc trước đem xã hội này đối đãi quá mức tốt đẹp, khuyết thiếu một loại ý thức nguy cơ, chẳng qua bởi vì trên trời giáng xuống tình thân nên bị hạnh phúc đập váng đầu.
“Không cần sợ, đại ca mới sẽ không để uội gặp loại sự tình này.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Lô Trí biểu tình còn thật sự nghiêm túc vô cùng, trong nội tâm nàng một trận chua sót đứa bé này tuy rằng thông minh lúc còn nhỏ, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ không đi ra khỏi nhà, Lô thị lại chăm lo việc nhà không để cho bọn nhỏ nếm qua cái gì khổ, bởi vậy hắn cũng không biết một mặt bất bình đẳng tàn khốc của xã hội này, có một số việc không phải không muốn gặp được là có thể tránh khỏi.
Cuộc sống bây giờ thật là hạnh phúc, nhưng mà muốn càng sống tự tại, nhất định phải có thủ đoạn bảo vệ mình, quyền lợi cùng tiền tài là trực tiếp nhất, đại ca Lô Trí nhất định sẽ tham gia khoa cử, triều đại này chế độ khoa cử phát triển cũng tương đối hoàn thiện.
Theo nàng biết hàng năm triều đình đều cử hành cuộc thi thường khoa(1), danh sách trúng tuyển cụ thể lại chia làm minh kinh(2), đẳng cấp tiến sĩ (3) mấy chục loại, mà nhất khoa tiến sĩ (đứng đầu) là dễ dàng ra làm quan nhất.
Thí sinh thường khoa có hai nơi xuất ra, một loại là sinh đồ, một loại là hương cống. Xuất thân từ kinh thành cùng châu huyện học quán, sau đưa đến Thượng Thư tỉnh chịu kiểm tra gọi là sinh đồ; không phải đi ra từ học quán mà trước đó trải qua cuộc thi ở châu huyện, thị đậu lại đưa đến Thượng Thư tỉnh dự thi kêu là hương cống, hương cống do quan lại tiến cử nhập Trường An dự thi thường gọi là cử nhân. Hai loại cuối cùng đều phải tham gia Thượng Thư tỉnh cử Lễ bộ thử (4), cũng được gọi là “Kỳ thi mùa xuân”.
Xem ra Trương trấn trưởng chính là xuất thân hương cống là cái cử nhân, chỉ là không có thông qua Trường An “Kỳ thi mùa xuân”, bởi vậy liền vô duyên ra làm quan, tuy nhiên hồi hương bưng cái trấn trưởng làm.
Nhìn từ trên người hắn cũng có thể thấy được, niên đại này tham gia khoa cử là một việc dễ dàng cất cao đầu biết bao nhiêu, theo tình hình Lô Trí bây giờ xem, bốn năm sau có thể dự thi thì tùy tiện cũng có thể thi thành cái cử nhân trở lại, về phần xuất đầu tại “Kỳ thi mùa xuân” cũng chưa hẳng không phải không có thể.
Nhưng tại niên đại này đưa ra một thí sinh khoa thi so với kiếp trước làm cái sinh viên còn khó khăn hơn, sinh viên chỉ cần có thể thi đậu quốc gia liền trợ cấp cho vay, bằng không cũng có xã hội quyên tiền linh tinh, thế nhưng thời này thí sinh coi như thi đậu cũng không nhất định có thể được tiến cử tư cách nhập “Kỳ thi mùa xuân” (5), trước sau coi như không tính tiền đi lại, cũng muốn cao thấp chuẩn bị một phen, như tình huống nhà bọn họ hiện nay, bởi vì Lô thị trong đầu có văn chương giảm đi phí tổn đi học, mặc dù không đến mức dạy không nổi Lô Trí, nhưng cũng tương đương khó khăn.
Còn không có tiền a, bởi vì không có tiền cho nên Lưu Hương Hương bị anh ruột lấy ra gán nợ, bởi vì không có tiền cho nên hạn hán làm cho nông dân lấy đồng ruộng làm kế sinh nhai đêm không thể ngủ, bởi vì không có tiền cho nên Lô thị rảnh rỗi cũng muốn thêu thùa một đường làm công việc, bởi vì không có tiền cho nên một bộ y phục sửa lại bốn năm lần còn muốn tiếp tục mặc, một miếng thịt có thể làm cho người một nhà hứng phấn mà ăn được vài ngày.
Nàng lại nghĩ tới dị năng từ máu mình, tốt nhất lợi dụng tốt mà không bị người phát hiện, kỳ thật cũng không phải một việc khó, nàng đối với việc này đã có tính toán, vốn định tiếp tục chờ mình lớn vài năm, nhưng mà chuyện Lưu Hương Hương như cảnh tỉnh làm cho nàng khó tránh lo lắng nên hay không đem việc này làm trước thời hạn càng tốt.
Trong bụng “Ùng ục” một tiếng, lúc này Di Ngọc mới cảm thấy đói bụng, ngẩng đầu nhìn Lô Trí đang xuất thần nhìn chằm chằm cái trán nàng, lại nhìn nhìn trong sân đám người vẫn không có tán đi, thở dài một hơi đứng dậy đi phòng bếp tìm đồ ăn.

Bánh ngô buổi sáng còn thừa một cái, nàng kiễng chân từ bát trên bếp lò xé một miếng nhỏ bỏ vào miệng nhai ăn, đã thành thói quen bánh ngô có vị độc hữu khô khốc, ngược lại có thể từ giữa nếm ra một ít hương vị ngọt ngào.
Ngay lúc nàng đứng ở trước bếp lò dùng cái miệng nhỏ ăn bánh ngô, trong sân lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng động lớn xôn xao, nàng nhíu mày nuốt xuống một miếng cúi cùng, vỗ vỗ mảnh vụn dính trên đầu ngón tay, sau đó vén rèm lên đi ra ngoài.
Chú: (Những cái Grey chú thích sau này sẽ lặp lại trong truyện hoặc là có liên quan mới chú kỹ như vậy, sau này lặp lại ko có giải thích nữa đâu nên ai muốn tăng kiến thức lịch sử , chịu khó coi nhé.)
(1) Thường khoa: Là một loại khoa cử ở Đường triều, thường khoa thi đậu chia làm tú tài, minh kinh, tiến sĩ, tuấn sĩ, minh pháp, minh tự, minh tinh chờ hơn năm mươi loại. Trong đó minh pháp, minh tinh, minh tự chờ không được người coi trọng. “Minh kinh khoa” và “tiến sĩ khoa” là thứ hạng chủ yếu, “tiến sĩ khoa” là quan trọng nhất.
(2) Minh kinh khoa: Minh kinh khoa nội dung thi rất nhiều nói cơ bản chủ yếu nặng “Thiếp Kinh” (bóc một tờ kinh thư, dán hai bên trái phải, ở giữa chừa một hàng, dùng giấy đè lên ba chữ, lệnh người thi điền vào chỗ trống ^^! cho đúng là xong => khảo trí nhớ), “Mặc Nghĩa” (hỏi đáp về kinh văn, thi viết).
(3) Tiến sĩ khoa: nội dung thi chủ yếu sáng tác thơ, phú, có khi cũng thi “Thiếp Kinh”, tiến sĩ khoa thí sinh cần phát huy sáng ý mới có thể thi đậu mà minh kinh khoa chỉ cần đọc hiểu nhuần nhuyễn kinh thư liền có thể khảo thượng. Hơn nữa tiến sĩ khoa bình chọn tiêu chuẩn quá mức nghiêm khắc, số người thi đậu thường thường chỉ bằng 1/10 minh kinh khoa.
(4) Thượng Thư tỉnh cử Lễ bộ thử (Thượng thư tỉnh chỉ đạo Lễ bộ chủ trì) còn gọi là “Kỳ thi mùa xuân” tên dân gian ngắn gọn là “thi hội” đó ạ ==! : Thương Thư tỉnh gồm có Lại bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Hộ bộ, Công bộ cùng lục bộ,… Cuộc thi này là cuộc thi do Lễ bộ thuộc Thượng Thư phủ chủ trì, cho nên lại xưng là “lễ vi”; (“vi” có nghĩa là cái nhà để tổ chức thi), địa điểm thi ở trường thi Lễ bộ tại kinh thành, thi vào mùa xuân nên còn được gọi “kỳ thi mùa xuân”. (Có mỗi cuộc thi mà đủ thứ tên search chết mồ luôn.)
(5) Tư cách nhập “Kỳ thi mùa xuân”: Sau khi trải qua “Thi hương” tỉnh sẽ cử người tham gia “Kỳ thi mùa xuân”. Trên cơ bản là những người văn hay chữ tốt nhưng thực tế để được tiến cử tham gia cuộc thi này thường là người có học xuất thân từ sĩ tộc (quý tộc), hoặc giàu có, rất ít (hầu như không có) xuất thân bần hàn (hàn tộc) được tiến cử dự thi, vì chế độ như vậy nên những người sĩ tử vừa phải có tài có tiền vừa phải cần danh nhân tiến cử nên đa số sĩ tử đều bôn tẩu về dưới trướng những người quyền to chức trọng này, kèm theo đó là hệ lụy bè cánh. Bên cạnh đó hoàng đế cũng xây Quốc Tử Giám để con cháu quan lại lớn học tập.Trong truyện sau này Lô Trí cũng rớt ở vòng tiến cử này và rẽ sang bước ngoặt định mệnh T^T.
P/s: Những chú thích trên chỉ gói gọn trong thời Đường.
Ngoài lề:
Sau khi “thi hội” cuộc thi cuối cùng là “thi đình” do Võ Tắc Thiên sáng lập ra rồi phát triển đến sau này. Trong truyện đề cập rất hà khắc về xuất thân (tất nhiên ko có cực kỳ hà khắc như truyện của Lâm Gia Thành), nếu xuất thân là thứ dân thì không bao giờ có cửa bước chân vào quan trường, lên đến cử nhân (hương cống) là cao nhất chỉ đủ để về quê dạy học, tất nhiên đây chỉ là quy tắc ngầm chứ ko có quy định đập vào mặt, trừ khi có cơ hội gặp vua gặp quan lớn thưởng thức cấp cho chức quan việc làm này nọ.
Đừng thắc mắc sao có chuyện Trạng Nguyên xuất thân từ hàn tộc vì đó là sau này thi cử có cải cách trọng nhân tài. Vì bối cảnh trong truyện trước lúc Võ Tắc Thiên làm vua cách 2 đời nên lúc này “Kỳ thi mùa xuân” là kỳ thi cuối cùng và quan trọng nhất.
Trong truyện bối cảnh là dị giới lịch sử khá giống thời Đường thật sự, tác giả chế nhân vật lại nhưng vẫn bám sát 70% lịch sử trừ 2 nv chính dẫn đến hàng loạt thay đổi về sau của lịch sử Tân Đường này so với triều Đường thật, Grey sẽ dẫn chứng các tư liệu lịch sử có thật song song với chi tiết đề cập trong truyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui