Trước khi mùa đông đến Lô thị lại hái hết sơn tra ở sau núi, chế thành mứt quả mua đi bán lại buôn bán sạch sẽ lời hai xâu tiền, bất quá điểm ấy thu vào không đến hai ngày liền sạch trơn. Nàng tìm thợ mộc tốt nhất trong thôn làm một cái bàn học ngồi được hai người, lại mua thêm mười tá ma giấy tốt nhất, ở chỗ cửa sổ đón ánh mặt trời trong phòng thu dọn ra một chỗ đặc biệt đọc sách viết chữ cho Lô Trí.
Nhân tiện Di Ngọc cũng hưởng thụ đãi ngộ dùng bút mực giấy luyện chữ, ở Thục Trung giấy dùng để viết chữ tốt nhất là ma giấy, tuy rằng trong huyện thành cũng có bán đằng giấy đặc sản của phương nam tính chất càng tinh tế một ít, nhưng giá cả muốn mắc hơn không ít, ngay cả ma giấy loại hai mười tá ma giấy hơn trăm trương cũng chừng ba trăm văn tiền.
Bạch ưng Tình Không sau khi thương thế lành đã được Di Ngọc đưa thả lại núi rừng, trước khi đi con vật nhiều lông này tốt xấu coi như là hiểu biết bay vòng quanh đỉnh đầu Di Ngọc hai vòng mới vọt vào thâm sơn.
Vì chuẩn bị qua mùa đông, Lô thị trước tiên đem quần áo mùa đông của ba đứa bé chuẩn bị đi ra, ngay khi Di Ngọc thử áo ngắn mà nàng sửa lớn lại sau mới phát hiện mình xem nhẹ một vấn đề, cứ việc Lô thị khéo tay đem quần áo cũ cùng vải mới sửa cùng một chỗ, vừa người lại chỉnh tề, nhưng là chúng nó dù sao cũng chỉ có độ dày của vải dệt mà thôi, căn bản sẽ không có nửa điểm bông vải.
Di Ngọc thiếu chút nữa liền nhịn không được hỏi Lô thị chuyện liên quan đến bông vải, nhưng cẩn thận suy nghĩ sau đã biết đại khái cái triều đại quái dị này cùng triều Đường mà nàng nhận thức thực tương tự nhau, gieo trồng bông chưa xuất hiện, mọi người mùa đông vẫn chỉ dựa vào điệp y* chống lạnh, cũng may thể chất Di Ngọc hiện tại cũng không thập phần sợ lạnh, mùa đông sắp đến không lớn sợ hãi.
*điệp y: quần áo được may chồng lên nhau hết lớp này đến lớp khác để có được độ dày chống lạnh thay vì nhét bông vải vào giữa hai lớp áo.
Về phần bông chứng thật là đồ tốt, có vẻ là theo ngoại bang dẫn vào, Trung Quốc đất rộng của nhiều, khẳng định có một cái góc sáng sủa nào đó không biết tên sinh trưởng thứ này, chỉ là không có người biết mà thôi.
Hôm nay nhiệt độ không khí khô ráo, hơn nửa tháng không hạ qua một trận mưa, nguyên bản con sông nhỏ người trong thôn dẫn nước tưới tiêu cũng giảm một nửa, không thể thuận lợi chảy vào đồng. Đồng ruộng lương thực vừa mới mọc mạ, ruộng lúa mạch lại gặp phải mấu chốt thời kì qua mùa đông, một khi mầm quá yếu trở lại xanh tươi**, năm sau tám chín phần mười gặp phải mất mùa.
**: các loại cây trồng sau mùa đông úa vàng sẽ xanh tươi trở lại ==> đơ ==> ko ra được sản phẩm.
Ngày hôm đó Lô thị làm tốt cơm trưa cho ba huynh muội, thôn trưởng liền phái người tới nhà thông báo tập hợp thương lượng biện pháp giải quyết, vì thế ngoài sự phiền não này thì Lô thị cũng chẳng quan tâm nhét đầy bụng mà cùng người làng đi, chuyến này đi tới thời điểm chạng vạng mới trở về.
Kết quả thương lượng của bọn họ là mọi người chia binh thành hai đường, một nhóm phụ trách nấu nước tưới cho đất vườn, một nhóm phụ trách khai thông kênh mương tắc nghẽn, sáng sớm ngày mai tập hợp ở trước thôn.
Lô Tuấn nghe xong Lô thị thuật lại liền xung phong nhận việc muốn đi giúp nấu nước, Lô Trí cũng tỏ vẻ hi vọng ra sức, nhưng Lô thị cuối cùng chỉ đáp ứng dẫn theo Lô Tuấn đi, cũng nói chính mình đến lúc đó sẽ mời người hỗ trợ.
Vì thế sáng sớm hôm sau hai người liền mang theo công cụ ra cửa, trong nhà chỉ còn lại một đôi huynh muội tay trói gà không chặt, cho đến giữa trưa hai người ăn cơm trưa xong cũng không thấy người trở về.
Nửa buổi chiều bị mặt trời phơi cả người uể oải, Di Ngọc mang theo cái ghế trúc nhỏ đến bên người Lô Trí cọ cọ ngồi xuống, thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn đang xem sách, ý đồ khiến cho hắn chú ý, đáng tiếc đối phương cảm giác được nàng tới gần lại ngay cả đầu cũng không nâng xuống.
Gần đây Di Ngọc càng cảm giác địa vị của mình ở trong nhà giảm xuống, nguyên bản đại ca đối với nàng săn sóc có thêm hơn nữa thật cẩn thận hình như là ảo giác của nàng, hiện tại ngay cả ngẫu nhiên hưởng thụ một chút đãi ngộ lời nói nhỏ nhẹ cũng trở nên có thể đếm trên đầu ngón tay, gần bằng với nhị ca chuyên bị Lô Trí ức hiếp nhiều hơn một chút.
Bất quá lúc này nàng quả thật có chuyện yêu cầu Lô Trí, cũng sẽ không dùng tính tình trẻ con, thành thành thật thật mở miệng nói: “Đại ca, ngươi đừng đọc sách, chúng ta -”
“Đói bụng thì nồi trong phòng bếp có bánh nướng.”
“Tiểu Ngọc không đói bụng, chúng ta -” mới nếm qua cơm trưa không đến nửa cah giờ mà thôi, nàng như thế nào sẽ đói.
“Khát thì đi rót nước uống.”
“Cũng không khát, ta nói chúng ta-”
“Có rãnh rỗi, thì đi thêu hoa của muội.”
Được rồi, nàng xác định mình quấy rầy đến đối phương đọc sách hưng trí, nhưng hắn không thể chờ mình đem nói cho hết lời sao! Di Ngọc khó thở một phen rút sách vở trên tay Lô Trí, đợi hắn rốt cuộc bỏ được liếc nhìn nàng một cái sau, lớn tiếng nói: “Chúng ta đi ra đồng nhìn xem nương bọn họ đi!”
Lô Trí mặt không chút thay đổi từ trên tay nàng cầm lại sách, nhẹ nhàng vuốt vuốt trang giấy bị nhíu do nàng kéo, hỏi lại nàng, “Đi xem bọn họ làm cái gì?”
“Đương nhiên là đi hỗ trợ.”
Di Ngọc thành thật trả lời, mấy ngày nay buổi tối nàng bị Lô thị ôm ngủ cũng có thể cảm giác được đối phương căn bản không thể nghỉ ngơi tốt, ngày hôm nay lại phải dùng thể lực làm việc, nàng quả thật lo lắng Lô thị.
“Muội chọn lựa gánh nước sao?”
Di Ngọc lắc đầu.
“Muội động được cái cuốc?”
Di Ngọc tiếp tục lắc đầu.
“Không có chuyện gì nói, muội vẫn là đi thêu hoa đi.” Một câu nói xong, Lô Trí lại lần nữa mở sách tìm được chỗ vừa rồi hắn chưa đọc xong tiếp tục nghiên cứu.
Di Ngọc cứ như vậy bị lạnh ở một bên, nàng thật sự rất khó hình dung tâm tình của mình, trong lòng rõ ràng Lô Trí không để ý tới yêu cầu của nàng một mặt là không muốn nàng đi thêm phiền, một mặt là sợ nàng đi qua bị người ta sai sử làm việc.
Nhưng nàng lần này thật sự có lý do không thể không đi, từ lúc thấy được năng lực đặc thù của mình sau nàng liền xác định dưới tình huống không bị người phát hiện hợp lý vận dụng nó, trợ giúp đồng ruộng trong nhà tăng gia sản xuất là nàng có thể nghĩ đến đứng đầu mọi chuyện, đáng tiếc luôn luôn không có cơ hội để thực hiện phương án hoàn hảo mà chính mình trù hoạch.
Mãi đến ngày hôm qua Lô thị đem an bài của thôn trưởng nói cho bọn hắn nghe, nàng chỉ biết đây là một cơ hội tốt, vì thế sáng nay Lô thị đi rồi nàng liền lặng lẽ ở phòng bếp sau lưng Lô Trí nhịn đau trích hơn mười giọt máu thả ở ống trúc đựng nước, chỉ cần đến ngoài đồng tiếp tục lựa thời cơ thêm vào nguồn nước là tốt rồi.
Nàng tính tốt toàn bộ bước, lại xem nhẹ chỗ mấu chốt nhất – Lô Trí căn bản không cho nàng ra khỏi cửa!
“Đại ca, tiểu Ngọc tuy rằng không giúp được gì, nhưng là muốn đi xem nương, tiểu Ngọc thực lo lắng, nương tối hôm qua đều ngủ không ngon, luôn luôn cho tiểu Ngọc che chăn.”
Di Ngọc rơi vào đường cùng đành phải dùng khổ nhục kế, cái tay nhỏ ở sau lưng hung hăng ấn xuống đầu ngón tay lúc sáng lấy máu, cái mũi nhỏ vừa kéo tiếng nói vừa nghẹn liền ô ô khóc lên tiếng, nước mặt hạt hạt lại càng thuận thế rớt xuống, cái tay không có gây án lại đáng thương đi dụi lau nước mắt, chỉ là đầu nhỏ có phải nâng lên không, thấp cũng không phải, sợ Lô Trí mắt tinh nhìn ra chính mình diễn cảm không đúng lại sợ hắn nhìn không thấy nước mắt của mình, không đạt được mục tiêu hiệu quả.
Cũng may Lô Trí vừa nghe thấy nàng khóc liền khép lại sách vở, nho nhỏ thở dài một hơi sau, chìa một tay đi đỡ bả vai nhỏ của nàng một tay kia đi bắt tay nhỏ đang lau nước mắt của nàng, nhẹ giọng dỗ nàng: “Tốt lắm, tiểu Ngọc không khóc, xem mắt muội đều hồng, không được xoa nhẹ, đại ca lại chưa nói không mang theo muội đi.”
“Huhuhu… Tiểu Ngọc không gánh được nước…”
“Lô Tuấn có thể gánh được là được.”
“Hức hức… Tiểu Ngọc không mang dậy nổi cái cuốc…” (Tiểu Ngọc trang nộn dã man :)))
“Lô Tuấn mang đứng lên được là xong.” (bé Trí chơi ác ghê =)))
Vì thế hai khắc sau, huynh muội hai người xuất hiện ở trước bờ ruộng của Kháo Sơn thôn, liếc mắt một cái nhìn lại chỉ thấy thưa thớt không ít người đang ở trong ruộng bận việc.
Di Ngọc quét mắt một vòng sau mới nhìn rõ Lô thị bao lấy khăn trùm đầu đen trắng đang ở vài chục trượng ngoài đồng xoay người tưới nước, vừa định dạt ra hàng rào chạy tới đã bị Lô Trí ở phía sau túm một phen, Di Ngọc quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn, chỉ lấy được một câu.
“Đừng chạy, đi qua.”
Di Ngọc nghĩ hắn lo lắng mình ngã, cũng thành thành thật thật đi tới trước mặt Lô thị, lại ở cách nàng bảy tám bước ngừng lại, không phải nàng không muốn tiến lên đi, chỉ là chứng kiến biểu tình của Lô thị thật sự không tốt chút nào, nàng sợ căn bản là không chào đón mình và Lô Trí đến.
“Nương.” Di Ngọc yếu ớt kêu một tiếng, dư quang ngắm đến Lô Trí bên cạnh nàng, nói tràng giang đại hải cọ đến hắn ở phía sau mới cảm thấy được ánh mắt sắc bén chăm chú trên người nàng làm nàng hổ thẹn một ít.
“Các ngươi tới làm gì, thêm phiền toái sao? Nhìn xem nơi này đều vội thành cái dạng gì, còn thêm phiền! Lô Trí! Ta như thế nào giao cho ngươi?” Lô thị quả nhiên tức giận, ngoài ruộng tình huống quả thật không được tốt, nông dân lão làng trong thôn đều chắc chắn sang năm thu hoạch sẽ không tốt, Lô thị tâm tình không tốt nhìn hai đứa không nghe lời nàng chạy đến tự nhiên sẽ không cho cái sắc mặt gì tốt cùng bọn chúng xem.
“Nương nói chúng ta không cần chạy loạn.”
“Vậy ngươi làm sao không nghe lời nương! Còn mang theo tiểu muội đến ruộng, ngươi cảm thấy mình lớn có bản lĩnh không cần nghe lời của nương sao?”
“Nương, chúng ta thực nghe lời không có chạy loạn, chúng ta đi tới được.” (hỏi sao nãy kêu tiểu Ngọc đi =)))
“…” Lô thị vốn đang biểu tình nghiêm khắc lập tức liền bóp méo.
Di Ngọc không khỏi vẻ mặt kính nể nhìn thoáng qua đại ca nàng, thầm nghĩ chỉ sợ cả nhà chỉ có hắn dám chọn lỗi trong lời nói của nương, nàng trộm liếc Lô thị biểu tình đầy rối rắm, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ đồng tình, thầm nghĩ gần nhất bị Lô Trí làm nghẹn không thể nói chuyện không chỉ nàng một người, chẳng lẽ thời kỳ nổi loạn thiếu niên tới?
Nàng ở một bên miên man suy nghĩ, cũng không còn chú ý hai người sau lại nói cái gì, lúc hoàn hồn Lô Trí đã đi giúp Lô Tuấn nấu nước, Lô thị xem nàng không hiểu ra sao cả ngẩn người cũng không nhiều nữa nhắc tới nàng, xoay người tiếp tục tưới nước.
Thấy Lô thị quả thật không có ý định mời nàng hỗ trợ, nàng liền ở đối phương cho phép sau liền đi tìm con mương nguồn nước, bởi vì khô hạn nước sông trở nên khô cạn, Lô thị cũng không sợ nàng ở bờ sông xảy ra chuyện gì, lúc này chỗ nguồn nước người lớn cũng nhiều, tổng không đến mức một đứa bé như nàng gặp nguy hiểm.
Di Ngọc chạy chậm bờ sông nhỏ cách không xa đồng ruộng, quả nhiên thấy không ít người tụ tập nơi này, có người đang đắp đê, có người qua lại nấu nước, nhìn một vòng cũng không thấy Lô Trí cùng Lô Tuấn, nàng cũng không tiếp tục cố ý tìm bọn họ, một người lặng lẽ đi đến bờ sông dẫn nước.
Quả thực là người lớn đều bận quá, vốn cho là phải mất không ít công phu trên thực tế Di Ngọc dễ dàng đem ống trúc đựng nước pha loãng máu nàng rót vào cửa khẩu dẫn nước tưới tiêu yếu ớt, nơi này trải qua người trong thôn thông thủy tới trưa mở ra một lần nữa, chỉ sâu thấy mặt nước doanh doanh (nhẹ nhàng) chảy xuôi, chậm rãi đem nước trong dẫn tới ruộng từng nhà.
Di Ngọc rất rõ ràng máu nàng có tác dụng kỳ lạ, biết trải pha loãng như vậy sau, tuy rằng không thể để cho đại gia hỏa đất vườn giống như sơn tra sau núi nháy mắt thành thục, nhưng nghĩ đến sang năm cũng sẽ không trở thành thời kì giáp hạt***.
*** thời kì giáp hạt hay thời kì giáp vụ rơi vào ngày tám tháng ba, thời kì này hạt lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ mất mùa.
Cứ việc nàng đại khái có thể phóng nhiều một ít máu vào làm Kháo Sơn thôn thu hoạch được lớn, nhưng loại khí hậu này mà thu hoạch quá mức chói mắt, sẽ dẫn tới ngoại nhân ngờ vực vô căn cứ sẽ không hay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...