Tân Đường Di Ngọc


“Điện hạ, thứ tiểu nữ mạo phạm.”
“Không sao.”
Hai tay Di Ngọc nắm chặt rồi lại buông ra, nàng vươn một tay nhẹ nhàng phủ lên trên mắt hắn, khi da thịt chạm nhau, nàng rõ ràng cảm giác được xung quanh mắt hắn hơi nóng lên, sau đó bị lông mi thật dài của hắn quét vào đầu ngón tay, ngón tay Di Ngọc hơi dừng lại rồi mới tiếp tục chuyển qua sau tai hắn.
Sau khi ngón tay của Di Ngọc rời đi, đôi mắt của Lý Thái cũng không có nhắm lại, mà nhàn nhạt vọng nàng, trong đôi mắt có màu sắc kì lạ kia không biểu lộ chút cảm xúc nào, đã phảng phất trong suốt như một hồ nước xanh, rồi lại sâu không thấy đáy.
Di Ngọc chăm chú nhìn một chút, thấp giọng nói: “Điện hạ, ngài có thể nhắm mắt lại.”
Lý Thái không có lên tiếng trả lời, ánh mắt vẫn tiếp tục dừng lại trên mặt nàng, Di Ngọc vừa kiểm tra cho hắn, vừa thầm kêu khổ trong lòng, trừ lần ngoài ý muốn đỡ cho hắn một kiếm kia ra, nàng chưa từng nghĩ tới hai người lại có thể đến gần như vậy, gần đến mức có thể nghe thấy hô hấp của đối phương, gần đến mức có thể cảm giác được độ ấm của hắn, mặc dù vì tình huống đặc thù mới có lần vượt qua này, nhưng thật sự là làm cho nàng rất không thoải mái.
Di Ngọc nhanh chóng thử độ ấm ở mấy chỗ trên người hắn, sau đó sự ngạc nhiên trong lòng càng lúc càng nhiều, nàng vốn tưởng rằng thái độ Lý Thái nhẹ nhàng như vậy bất quá là do độc phát vẫn nằm trong khoảng từ ba đến mười ba ngày, lại không nghĩ tới đã qua mười ba ngày rồi, mười ba ngày này là đường ranh giới của bóng đè, một khi vượt qua thì lúc người trúng độc gặp ác mộng được người bên ngoài có kêu gọi, cũng rất khó thanh tỉnh.
Nếu không phải tấm vải lụa trắng kia chế tác quá mức đẹp đẽ và tinh xảo, hoàn toàn không giống đồ giả, thấy Lý Thái như vậy, nàng còn có thể cho rằng miêu tả của nó về bóng đè xảy ra sai lầm.
“Điện hạ, tiểu nữ có mấy vấn đề, mong ngài nói thật.”
“Nói.”
“Từ khi nào ngài bắt đầu gặp ác mộng?”

Lý Thái nhìn khuôn mặt của nàng, thấp giọng nói: “Ngày thứ ba sau tiệc trung thu.”
Hôm nay là ngày hai mươi tháng chín, nói cách khác, tình trạng như thế này đã khoảng một tháng , trên mặt Di Ngọc lộ vẻ kinh ngạc khó che giấu, Ngụy vương ban ngày không ra khỏi cửa, cũng là gần đây mới truyền ra, có nghĩa là trước đó hắn vẫn còn tiếp xúc với ánh mặt trời.
“Là ngày mười tám tháng tám, lúc ấy ngài biết độc bóng đè trong người mình bộc phát ra sao?”
“Ừ”.
Nghĩ đến việc hắn biết rõ trên người mình có độc, ban ngày còn dám gặp ánh mặt trời, Di Ngọc ít nhiều có chút bực mình, giọng nói cũng không thật cẩn thận như vừa rồi, “Vậy sau ngày đó, ngài cũng không kiêng dè sao, ban ngày đi ra ngoài bao nhiêu lần?”
“Rất nhiều lần, mấy ngày trước, bổn vương mới chuyển đến viện này, sửa thành buổi tối mới gặp khách.” Nói là mấy ngày trước đây mới chuyển đến viện này, vậy trước đó vẫn tiếp xúc với ánh sáng.
Di Ngọc cau chân mày lại, tự nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn, trong rất nhiều ấn tượng của nàng với Lý Thái lại thêm hai chữ “kẻ điên”, với tư cách là một hoàng tử mất mẹ từ nhỏ, bản thân ở trong hoàng gia mặc dù hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng làm sao có thể không có lo lắng sợ hãi hoặc trải qua thống khổ, độc bóng đè chính là nhằm vào mấy thứ đó, hắn cứ như thế không chút kiêng dè, thật sự không sợ tinh thần sẽ hỏng mất, biến thành kẻ đần sao!
Lý Thái không biết suy nghĩ trong lòng nàng, mà chỉ từ trên mặt nàng nhìn thấy rõ ràng sắc mặt không đồng ý, đôi mắt màu xanh ngọc hơi hơi chớp động, thấp giọng nói: “Như thế nào, ngươi đã kiểm tra xong sao, bổn vương còn có thể chữa trị được hay không.”
Di Ngọc áp chế sự khó chịu không rõ ra sao trong lòng, đứng dậy lui ra phía sau một bước, nói: “Tiểu nữ đã từng nghe qua phương pháp chữa trị loại độc này từ Diêu Bất Trị, nhưng mà thời gian độc phát của ngài đã lâu, trị liệu không hề dễ dàng, điện hạ nếu như tin tưởng, tiểu nữ nguyện ý thử một lần.”
Căn cứ vào lời thuyết minh trên tấm lụa, công với năng lực đặc biệt của chính nàng, thì việc chữa trị cho Lý Thái ít nhất nắm chắc tám phần, nhưng nói cũng không thể nói quá chắc chắn, ai biết được trong qua trình đó có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Nghe thấy nàng nói có thể chữa được, trên mặt Lý Thái cũng không lộ ra vẻ mặt vui vẻ gì, giống như người thường bị bóng đè tra tấn không phải hắn, Lý Thái nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thẳng đến khi đem nàng bị nhìn chịu không nổi phải nghiêng đầu đi, mới mở miệng nói:

“Ngươi nói xem, loại độc này giải như thế nào?”
Di Ngọc sắp xếp câu chữ một chút, chậm rãi nói: “Độc bóng đè có ba giai đoạn, ngài đã bị độc phát quá mười ba ngày, cho nên chỉ uống thuốc không thể loại bỏ hết độc, song song với việc uống thuốc, mỗi ngày cần phải dùng phương pháp đặc biệt lấy nước thuốc rửa mặt chải đầu, mát xa mắt.”
Độc bóng đè hạ thì dễ dàng, trị độc lại khó, khi hạ độc, chỉ cần dùng châm dính độc, lần lượt đâm vào huyệt tình minh, huyệt thái dương và huyệt hợp cốc, ban đầu trúng độc chỉ cảm thấy giấc ngủ không an ổn suốt một tháng, sau đó cũng không có triệu chứng gì khác, tùy cơ địa mỗi người, ủ độc từ ba đến bảy năm mới bộc phát.
“Điện hạ, những phương pháp đó tiểu nữ đều biết, nhưng mà những dược liệu cần thiết lại không dễ tìm.”
Đâu chỉ là không dễ tìm, nhiều thứ nghe cũng chưa từng nghe nói qua, nhất là hai vị thuốc chính trong đó, cũng may trong cái hộp màu đen kia có, đương nhiên nàng không thể nói chuyện này cho Lý Thái, chỉ có thể trước đem phương thuốc viết đại khái ra để hắn đi tìm, đến lúc đó bản thân lại vụng trộm đem hai vị thuốc kia thêm vào là được.
“Ngươi chỉ cần viết đơn thuốc, bổn vương sẽ phái người đi tìm.”
Sau khi Di Ngọc đáp lại một tiếng, chợt nghe hắn lại nói: “Loại độc bóng đè này, ngươi có thể giải, vậy có thể điều chế không?”
Nàng đã sớm đoán đối phương có thể hỏi câu này, nên bình tĩnh đáp: “Tiểu nữ không thể, Diêu Hoảng chưa từng nói qua.” Nàng nói lời này, cũng không có ôm suy nghĩ đối phương sẽ tin tưởng, chỉ cần nửa tin nửa ngờ là được.
“Ừm,” Lý Thái cũng không hỏi đến cùng, “Nếu chữa trị tốt, bổn vương đồng ý với ngươi một yêu cầu.”
Ấn đường của Di Ngọc khẽ nhảy lên, cảm giác được khí thế trên người hắn vô hình tràn ra, cảm giác lại có áp lực phảng phất đánh úp đến, thế là nàng cũng không từ chối, khom người nói: “Tiểu nữ nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Lý Thái nhẹ nhấc cánh tay đang buông bên người, trong nháy mắt ánh lửa sáng ngời từ ngọn nến vụt tắt, căn phòng lại trở về trạng thái âm u trước đó, tuy vậy Di Ngọc vẫn có thể cảm giác được tầm mắt của hắn dừng trên người mình.

“Ngày mai bảo Lô Trí dẫn ngươi đến vương phủ, ở tạm một thời gian.” Yêu cầu của Lý Thái hợp tình hợp lý, trước mắt Di Ngọc được xem như là người duy nhất biết cách làm sao giải độc, ở lại trong phủ để tiện việc chữa trị chăm sóc cũng là thế phải làm.
Di Ngọc sửng sốt, sau khi do dự vẫn phải mở miệng nói: “Điện hạ, giải độc này cần uống thuốc ít nhất một tháng, tiểu nữ đương nhiên tự mình nấu thuốc, còn chuyện rửa mặt chải đầu và cách mát xa có thể dạy cho người trong phủ — “
Lý Thái nhàn nhạt mở miệng ngắt lời nàng, “Chuyện bổn vương trúng độc, có vài người sống biết đã đủ.”
Trong lòng Di Ngọc phát lạnh, cũng không nhiều lời nữa, chuyện Lý Thái bị trúng độc vẫn luôn được tận lực giấu đi, không phải nàng không nghĩ tới việc muốn giữ bí mật, chẳng qua là không đem việc đó coi trọng quá, bây giờ nghe thấy lời hắn nói, mới biết được hắn đây là tuyệt đối không muốn để quá nhiều người biết.
Cũng thế, dù sao đến lúc đó nàng còn phải trộn lẫn này nọ vào bên trong dược liệu, ở gần cũng coi như thuận tiện hơn.
“Ngươi ra ngoài đi, gọi Lô Trí vào đây.”
Di Ngọc cúi người hành lễ, đi từng bước một ra ngoài cửa, ánh sáng mặt trời chói mắt bên ngoài làm cho nàng phải nheo mắt lại, Lô Trí ở một bên nhẹ giọng hỏi:
“Sao rồi?”
Nàng quay đầu đón nhận ánh mắt hơi lo lắng của hắn, cười nói: “Ưm, Vương gia gọi huynh vào trong.”
Lô Trí cũng không hỏi nhiều nữa mà đi vào trong phòng, A Sinh theo phía sau hắn đem cửa đóng kín lại lần nữa, không để cho quá nhiều ánh mặt trời lọt vào trong phòng.
Trong viện chỉ còn Di Ngọc cùng A Sinh, bọn họ cũng chỉ lễ phép cười xã giao, không nói chuyện với nhau, cũng không nghe được một chút tiếng động ở trong phòng, ước chừng qua một khắc, Lô Trí mới từ trong phòng đi ra, sau khi cáo biệt với A Sinh, bọn họ đi đến ngoài sân, nơi đó quản gia đã chờ sẵn đưa hai huynh muội ra ngoài vương phủ.
Xe ngựa thuê từ trấn Long Tuyền đang đậu ở trên đường đối diện vương phủ, hai huynh muội lần lượt lên xe, sau khi xe lăn bánh, Di Ngọc mới nói với Lô Trí:
“Đại ca, từ ngày mai Ngụy vương muốn muội đến Vương phủ ở lại .”

Đại khái là Lô Trí đã nghe Ngụy vương nói qua, cho nên cũng không có kinh ngạc, mà đưa ra một vấn đề: “Đối với chuyện giải độc, muội có bao nhiêu phần nắm chắc?”
Trước đó bởi vì Di Ngọc không chắc chắn Lý Thái có trúng độc bóng đè hay không, nên cũng không có nói qua với Lô Trí, bây giờ nghe hắn hỏi cũng không vội vã trả lời mà thấp giọng nói về loại độc này cho hắn biết, đồng thời đem đoạn nói chuyện lúc ở trong phòng với Lý Thái kể qua một lần.
Sau khi Lô Trí nghe nàng giải thích về bóng đè xong, trên mặt lộ ra một chút chấn động, khi biết được Lý Thái đã bị phát độc hơn một tháng, thì trong ánh mắt hiện lên một tia kính nể.
Dưới tình huống đã biết bản thân trúng độc bóng đè, còn có thể coi như không có gì, vẫn tiếp tục làm theo ý mình, thật sự có thể coi đó là một loại khí phách, có thể chịu được độc hành hạ hơn một tháng, cũng đủ để nói lên tâm trí vững chắc của Lý Thái.
“Một loại độc dược lợi hại như vậy, vì sao Diêu Hoảng lại nói với muội?” Câu hỏi của Lô Trí không phải là đối với nàng sinh nghi, mà là có chút khó hiểu.
Di Ngọc đã sớm hạ quyết tâm đem chuyện về tấm lụa thêu trong chiếc hộp kia giấu đi, dù sao căn cứ vào các loại thuốc trên tấm lụa và bảy loại hạt giống kèm theo thì ít nhất nàng có thể chế tạo ra một nửa loại thuốc kịch độc, mấy thứ có tính sát thương cực mạnh lại còn nghe rợn hết cả người này, rất dễ dàng làm cho người ta không thể kìm lòng, tuy rằng nàng tin tưởng Lô Trí, nhưng cũng không nghĩ đi thử bất kỳ một chút nguy hiểm nào.
Bởi vậy bị Lô Trí hỏi tới, nàng liền đem phán đoán có liên quan đến Diêu Hoảng mà từ rất sớm trước kia nàng nghĩ đến nói ra, “Đại ca, đêm đó Diêu Bất Trị không muốn đi cùng người của Ngụy vương, hiển nhiên là biết ai đang muốn bắt hắn, nhưng hắn lại để lại phương pháp giải độc cho muội, huynh nói xem phải chăng là vì một vài nguyên nhân nào đó nên hắn không thể gặp Ngụy vương, cũng không thể giúp Ngụy vương giải độc, bấy giờ mới mượn tay của muội?”
Lô Trí suy tư rồi đáp: “Muội nói rất hợp lý, theo muội nói thì Ngụy vương phát độc sau tiệc trung thu, trước đó chúng ta lại đã từng gặp qua Diêu Tử Kỳ, bất luận nhìn từ góc độ nào, Diêu Bất Trị xuất hiện ở lân cận kinh thành đều có liên quan đến chuyện trúng độc của Ngụy vương.”
Lô Trí và Di Ngọc đều biết kiêng kỵ, cho nên đều không có hỏi qua năm đó Lý Thái là làm sao trúng độc, dù trong lòng bọn họ có nghi vấn, nhưng trước mắt đi cân nhắc mấy chuyện đó cũng không dùng được, việc khẩn cấp bây giờ là giúp Ngụy vương giải độc.
Hai huynh muội lại thương lượng một hồi, xe ngựa đã dừng lại, Di Ngọc chỉ cho rằng Lô Trí muốn dẫn nàng đến quán rượu ăn cơm, thế nhưng không nghĩ đến sau khi xuống xe lại đến trước cửa một tòa nhà lớn, nàng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển trên đầu cửa, sau khi nhìn thấy hai chữ to “Trình phủ” ở bên trên, liền quay đầu hỏi Lô Trí:
“Tại sao lại đến đây?”
Lô Trí từ trong xe xách cái hộp đồ ăn mà lúc sáng Lô thị đưa cho bọn hắn xuống, cười nói với nàng: “Ta tìm Trình đại nhân có việc, vừa vặn đem điểm tâm này đưa cho bọn Tiểu Hổ, chúng ta ở nhà bọn họ kiếm bữa cơm trưa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui