Bởi vì đi đến vương phủ nên không thể mặc quá tùy ý, hôm nay Di Ngọc dậy sớm liền bảo Tiểu Mãn giúp nàng làm một kiểu tóc ngay ngắn chỉnh tề, chỉ cài mấy cây trâm hoa đơn giản độc đáo. Tiết trời mùa thu hanh khô, nên mặc dù vết thương trên mặt đã hoàn toàn mất đi, Di Ngọc vẫn thoa một tầng mỏng luyện tuyết sương trên mặt, rồi mặc một bộ nhu váy màu xanh nhạt được viền tơ lụa có họa tiết hoa bìm bìm, vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại không mất lễ tiết.
Tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, vốn là mỗi ngày một cái dạng, Di Ngọc soi soi gương cảm thấy rất là vừa lòng, chỉ trông nét mập mập phì phì trẻ con trên đôi má trắng nõn của nàng nhanh chút mất đi.
Lô Trí đã sớm sửa soạn xong ngồi ở phòng khách chờ nàng, hai huynh muội chỉ nói với Lô thị là muốn đến Trường An thăm bạn, Lô thị cho rằng bọn họ hẳn là muốn đi thăm tỷ đệ Trình Tiểu Phượng lần trước tới nhà, thế là dậy sớm đặc biệt chưng một lồng bánh khoai mì cho bọn họ mang đi, lúc hai huynh muội ra cửa liền đem theo.
Sau khi lên xe ngựa, Di Ngọc mới chỉ vào cái lồng bánh nói với Lô Trí: “Cái này chung quy không thể mang đến cho Ngụy vương thôi, không bằng buổi trưa chúng ta đem làm cơm ăn hết cho xong.”
Lô Trí nhìn thoáng qua cái lồng nói: “Trước để đó đi.”
Chí ít nửa canh giờ sau xe ngựa mới đi vào thành Trường An, lại qua hai khắc chung mới đến con phố đối diện phủ Ngụy vương, sau khi Lô Trí dìu Di Ngọc xuống xe, nàng bắt đầu sửa sang lại váy áo, xong xuôi ngẩng đầu nhìn tấm biển cực rộng lớn trên cửa chính của vương phủ, so với ban đêm trung thu ngày đó thì hôm nay nhiều ra ba phần khí thế trang nghiêm.
Bọn họ vừa đi về phía trước mấy bước, liền thấy một chiếc hương xa (*) khắc hoa đi ngang qua trước mắt, sau đó ngừng lại ở ngoài cửa vương phủ, Lô Trí kéo Di Ngọc lùi về phía sau, hai người vòng qua chiếc xe ngựa kia rồi đi lên bậc thềm.
(*) hương xa: loại xe được làm bằng gỗ hương, từ miêu tả có ý nói một chiếc kiệu/xe hoa mỹ xinh đẹp, quý giá.
Một tiểu cô nương có vẻ là nha hoàn đi từ trên xe xuống, rồi vén rèm lên dìu một vị tiểu thư mỹ mạo mặc áo trắng váy hồng ra khỏi xe, vị tiểu thư này giương mắt nhìn thấy xa ngoài hai trượng là bóng dáng của huynh muội Lô gia, cô khẽ cau mày rồi há mồm kêu:
“Lô công tử.”
Lô Trí đang định kêu người gác cửa, chợt nghe thấy phía sau có người kêu hắn, thế là cùng Di Ngọc đồng loạt quay đầu nhìn lại, vừa nhìn liền thấy Trưởng Tôn Nhàn đứng bên cạnh xe ngựa, hắn nhẹ nhàng gật đầu đáp:
“Trưởng Tôn tiểu thư.”
Trưởng Tôn Nhàn khẽ nâng phi bạch trên khuỷu tay, đi lên phía trước cách hai người ba bước mới dừng lại, trên gương mặt nhu mỹ mang theo một ít tươi cười nói với Lô Trí: “Không nghĩ tới đi đến nơi này lại gặp ngươi.”
Lô Trí chỉ cười cũng không có đáp, xoay người đi tới cửa cổng đưa danh thiếp, còn Di Ngọc thì từ lúc Trưởng Tôn Nhàn đi tới đã nghiêng đầu đi, Trưởng Tôn Nhàn nhất thời bị lơ ở một bên, trong không khí hơi lộ ra lúng túng, nhưng trên mặt nàng ta thật sự không có lộ ra không vui, mà vươn tay ra hiệu nha hoàn đi qua đưa danh thiếp, bản thân mình thì lạnh nhạt hỏi Di Ngọc:
“Các ngươi đến vương phủ có chuyện gì?”
Đối với lời hỏi han có chút khinh người này, ngay cả đầu Di Ngọc cũng không quay lại, chỉ xem như không có nghe thấy, đôi mắt Trưởng Tôn Nhàn híp lại, nói: “Lỗ tai của ngươi phải chăng không dùng được, ta hỏi ngươi không có nghe thấy sao?”
Nghe thấy trào phúng trong lời của nàng ta, Di Ngọc lúc này mới nghiêng đầu đi qua nhìn, trên khuôn mặt trắng ngần mang theo một tia nghi ngờ.
“Trưởng Tôn tiểu thư đây là đang nói chuyện với ta sao? Ta nhớ được lần trước thi tuần luận bàn chính là lễ nghi, hình như ngươi còn được bình xét hạng Giáp, bây giờ như thế nào ngay cả lễ phép cơ bản nhất khi trò chuyện cũng đều quên mất? Ngươi không chỉ tên cũng không nói họ, ta làm sao biết được không phải ngươi đang lầm bầm lầu bầu?”
Trưởng Tôn Nhàn bị mấy câu nói của Di Ngọc sặc trở về, sắc mặt cứng đờ, chờ xem rõ khuôn mặt mượt mà của Di Ngọc xong, trong mắt rất nhanh hiện lên vẻ kinh ngạc, Di Ngọc nhìn ở trong mắt, cười lạnh trong lòng.
Trưởng Tôn Nhàn trầm mặc một lát, đang định mở miệng thì thấy Lô Trí bước tới nói với Di Ngọc: “Chúng ta vào trong.”
“Dạ.”
Hai người vừa mới xoay người, nha hoàn của Trưởng Tôn Nhàn liền bước nhanh đi đến bên cạnh nàng, “Tiểu thư, lúc này vương phủ không gặp khách.”
“Không gặp khách?” Trưởng Tôn Nhàn nhìn chằm chằm huynh muội Lô gia đang đi vào trong cổng, còn có quản gia đi ra nghênh đón bọn hắn, trong nháy mắt sắc mắt nàng trở nên lạnh lẽo, thẳng đến khi bóng lưng bọn hắn biến mất khỏi tầm mắt mới xoay người đi về xe ngựa.
Quản gia đem huynh muội Lô gia đưa đến tiểu viện mà hôm qua Lô Trí tới qua rồi lui xuống, bởi vì lúc ở ngưỡng cửa vương phủ thấy Trưởng Tôn Nhàn biến sắc mặt nên tâm tình của Di Ngọc rất là khoan khoái, thành ra cảm giác khẩn trương khi đến gặp Ngụy vương cũng nhạt đi ít nhiều.
Hai người đi vào trong tiểu viện u tĩnh, Di Ngọc bỗng nhìn thấy một thanh niên mặc kính trang (**) thủ ở ngoài cửa một căn phòng, sau khi nàng nhận ra đó chính là A Sinh mà rất lâu rồi chưa gặp, thì cảm thấy thật kinh ngạc.
(**) kính trang: kiểu trang phục gọn gàng ôm bó sát người, dễ hành động.
A Sinh lễ phép cười với bọn họ: “Lô công tử, chủ tử nói để Lô tiểu thư vào trong một mình, hiện tại ngươi ở bên ngoài chời chốc lát đi.”
Lô Trí do dự nhìn Di Ngọc, sau khi thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu mới lui về phía sau một bước, làm cho A Sinh mở cửa rồi nhìn nàng đi vào một mình.
Trong phòng rất là hôn ám, sau khi Di Ngọc vào trong một hồi thì đôi mắt mới thích ứng và nhìn rõ mọi thứ, phán đoán trong lòng nàng đối với chứng bệnh của Lý Thái càng thêm xác định một ít.
Nàng hướng phía buồng trong đi từng bước một, khi nhìn thấy một tầng mành vải mới dừng lại đứng tại chỗ, Di Ngọc đang chăm chú nhìn bóng dáng loáng thoáng sau mành thì cảm giác áp bức nhất thời nghênh diện đập vào.
Nàng cúi đầu xuống, khom người nói: “Điện hạ.”
“Diêu Bất Trị đều dạy ngươi cái gì?”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn này vừa vang lên, nàng liền nhớ đến tiếng nói hỏi dò của người phía sau tầng tầng lớp lớp rèm che đêm đó, chắc hẳn khi đó Lý Thái đã nhận ra nàng, cho nên mới không có làm khó gì nhiều.
“Thưa điện hạ, Diêu Hoảng mới đầu chỉ là nói chút chuyện xưa có liên quan đến độc dược cho tiểu nữ nghe, về sau lại dạy tiểu nữ làm sao phân biệt dược thảo và triệu chứng trúng độc…”
Di Ngọc đem tình huống lúc ở chung với Diêu Hoảng nói đại khái qua một lần, chẳng qua là giấu diếm đi chuyện hắn đem tặng cái hộp tối thui kia cho nàng vào đêm chạy trốn.
Sau khi Lý Thái nghe xong, trầm giọng nói: “Như thế nói tới, ngươi chỉ cùng hắn học qua chừng hai mươi ngày.”
“Vâng.” Di Ngọc nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, độc thuật vốn là một môn học đặc biệt, độc mà Lý Thái trúng cực có khả năng là một loại độc phi thường lợi hại, hắn làm sao lại dễ dàng đi tin một tiểu cô nương chỉ học hai mươi ngày như nàng.
Sau một lát trầm mặc, Lý Thái mới lại thấp giọng nói: “Ngươi có biết một loại độc tên là bóng đè (mộng yểm) không?”
Dù là trong lòng của Di Ngọc có chuẩn bị, nhưng nghe hắn nhắc tới hai chữ kia thì trong lòng vẫn là “lộp bộp” một cái, khi nhớ đến mục đích của chuyện này thì tâm tình mới ổn định lại, nhẹ giọng đáp: “Tiểu nữ biết, đây là một loại độc cực kỳ lợi hại, tháng đầu tiên người trúng độc sẽ có triệu chứng mất ngủ, sau đó độc tính sẽ ẩn núp từ ba đến bảy năm, ngày độc phát bất định, một khi độc phát nếu như hai mắt gặp ánh mặt trời thì chắc chắn sau khi ngủ nhất định làm ác mộng.”
Loại độc này Diêu Hoảng cũng không có nói qua với nàng, mà là được thêu ở trên miếng lụa trong hộp đen kia, bởi vì liên lụy đến công việc giải độc sau này, nàng đã tận lực đem câu nói cuối cùng sửa chữa một chút, sau khi độc bóng đè phát thì mắt thấy ánh mặt trời không chỉ là làm ác mộng, mà còn sẽ mơ thấy chuyện thống khổ nhất trong lòng của người trúng độc.
Đây là loại kịch độc duy nhất trong mười tám loại trên miếng lụa, vừa có liên quan đến ánh mặt trời vừa có liên quan đến đôi mắt, so với mấy loại độc đày đọa thân thể con người tới nói thì loại đày đọa tinh thần này mới là đáng sợ nhất.
Nghĩ mà xem, con người làm sao có thể không ngủ, một ngày chí ít cũng phải ngủ chừng ba canh giờ, một phần tư khoảng thời gian đó hết lần này đến lần khác đều trải qua những chuyện cũ đáng sợ nhất, nếu người nào tâm trí không kiên thì sau khi độc bóng đè phát tất nhiên là sống không bằng chết, tổng có một ngày tinh thần sẽ sụp đổ trong cơn ác mộng, trừ giải độc ra thì phương pháp duy nhất tránh được chính là không thấy ánh mặt trời, nhưng việc đó lại làm sao không phải một loại đày đọa khác!
Bóng đè, độc cũng như tên, một khi trúng độc, tất bị bóng đè quấn thân, cho đến chết mới có thể giải thoát.
Trong phòng yên tĩnh lại, Di Ngọc lẳng lặng đứng ở chỗ đó, không biết trải qua bao lâu, một tiếng thở dài rất khẽ dường như là ảo giác truyền vào trong tai nàng:
“Ngươi thật sự giải được sao?”
“Tiểu nữ cần xem xét qua triệu chứng của người trúng độc mới có thể định luận.” Phương pháp giải độc có ghi lại trên miếng lụa, nhưng độc bóng đè sau khi phát sẽ phân thành ba giai đoạn, ba ngày đầu tương đối nhẹ nhàng hòa hoãn, mười ngày sau dùng thuốc có thể trị, nếu quá mười ba ngày vậy thì có chút gai góc.
“Ngươi đi vào giúp bản vương nhìn xem, độc này phải chăng có thể giải.” Nói đến đây, Lý Thái mới tính rõ ràng nói ra việc bản thân mình bị trúng độc.
Di Ngọc chần chờ một chút, cúi đầu bước tới một bước xốc mành lên, nhìn chằm chằm mặt đất đi đến trước một cái giường, nơi này có đốt huân hương, ở bên ngoài chỉ thoang thoảng ngửi thấy, đi vào trong lại cảm thấy nồng hơn.
Không biết có phải là ảo giác của nàng không nữa, phần khí thế kia trên người Lý Thái thế nhưng hòa hoãn xuống dưới, làm cho nàng cảm thấy tự tại một ít, trong phòng hôn ám nhìn không rõ thứ gì, tự nhiên là không có biện pháp giúp hắn kiểm tra.
Di Ngọc loáng thoáng nhìn thấy bên giường có một cây nến, khẽ nói: “Điện hạ, có thể đốt nến không? Ánh sáng của nến ảnh hưởng tới mắt rất nhỏ.” Thông thường sau khi độc bóng đè phát thì thấy ánh mặt trời mới bị ác mộng liên tục, nhưng trên tấm lụa ghi lại có nói rõ, nếu như là ánh nến linh tinh thì cũng là có ảnh hưởng nhỏ nhặt, có thể làm cho giấc ngủ không được ổn định.
“Ừ.”
Bình thường bên cạnh cây nến đều có để mồi lửa, nàng lần mò hai cái liền tìm được, đem ngọn nến châm, trong phòng lập tức sáng lên mấy phần, nàng cũng nhìn rõ ràng nam tử đang nằm nghiêng trên giường, mặc dù nàng từng gặp qua Lý Thái nhiều lần, nhưng lúc này trong mắt vẫn là hiện lên kinh diễm.
Đôi mắt nhắm hờ trên gương mặt tuấn tú dưới ánh sáng nhạt chiếu rọi, tản mát ra sắc thái yên tĩnh, bên ngoài lớp quần áo trong màu trắng đắp một chiếc áo khoác, vạt áo hời hợt rời ra, một đầu tóc đen phân tán trên giường, thân dưới chỉ phủ một tấm chăn mỏng bằng tơ lụa màu vàng nhạt, khó mà che đậy thân hình thon dài cao ngất.
Nàng gặp qua Lý Thái khi còn thiếu niên, dung sắc hơi hiện một thân lạnh lùng. Nàng gặp quá Lý Thái dưới ánh mặt trời, ngân quan ngọc y tuấn mỹ vô trù (mũ bạc áo ngọc xinh đẹp không ai có thể bằng). Nàng gặp qua Lý Thái trong đêm dạ yến, thân mặc minh lam quý khí bức người.
Gặp qua người này rất nhiều mặt, nhưng một chút cũng nhìn không thấu đến tột cùng hắn là người như thế nào, vốn dĩ ấn tượng về hắn ở trong lòng nàng là có chút tự bế, sau đó là có chút vô tình, lại sau đó chính là làm cho người ta cân nhắc không xong.
Hắn chính là nằm ở đó, nửa điểm cũng không giống như bệnh nhân bị bóng đè đày đọa quá, dựa theo thời gian tới tính, ít nhất hắn cũng phải ở vào giai đoạn sau ba ngày độc phát, nhưng hắn cứ an tĩnh nằm như vậy, trên mặt không có tí ti thống khổ, lông mày thư giãn, khí tức đều đều.
“Thế nào?”
Một câu nói nhỏ đem Di Ngọc hồi hồn, nàng thu hồi thần sắc giật mình ngây ngẩn, rồi ở trước giường khom lưng cúi người, “Điện hạ, trước tiên tiểu nữ cần nhìn qua đôi mắt của ngài một chút.”
Ánh sáng của nến dù sao cũng có chút mờ nhạt, nàng vì muốn nhìn được rõ ràng nên khoảng cách giữa hai người nhiều lắm chỉ có một thước, Lý Thái nghe lời nàng nói, chậm rãi mở to đôi mắt, màu mắt xanh ngọc bích làm cho nàng cảm thấy có chút lóa mắt. Hai mắt đối nhau, lại xem không rõ cái bóng của mình trong mắt đối phương.
Bị một đôi mắt xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm, mặc cho ai đều sẽ có chút không thoải mái, Di Ngọc cũng không ngoại lệ, sau khi hơi sững sờ nàng mới nói:
“Điện hạ, thứ tiểu nữ mạo phạm.”
~ Hết chương 143 ~
Chú:
Tên Hán Việt của chương này là “mộng yểm”, “yểm” có nghĩa là “bị bóng đè”. Nghĩa chi tiết của “mộng yểm” được giải thích theo baike là “khi nằm ngủ do mệt mỏi hoặc bị đè lồng ngực, tinh thần bất an, gây nên trạng thái ko thoát dc khỏi giấc mơ, cảm giác như bị ma đè, tên gọi dân gian là quỷ áp người.” Vì vậy mình chuyển tên chương thành “bóng đè” nhưng mà thấy sao sao á, chắc chuyển thành “ác mộng” cho nó xuôi quá. Khổ cái là “bóng đè” hoặc “quỷ áp người” mới đúng nghĩa của từ “mộng yểm” ==!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...