Buổi chiều sau khi tan học, lúc Di Ngọc đi đến ngưỡng cửa Thư Học Viện thì mới nhớ đến bảng chữ mẫu hôm qua ép ở dưới giấy quên lấy đi, nàng nói với Lô Trí đang chờ ở bên ngoài một tiếng, rồi vội vàng quay trở lại.
Vừa đi đến bên ngoài lớp Bính Thần thì nghe thấy bên trong truyền ra một trận tiếng cười đùa, nàng không khỏi khựng lại bước chân, chỉ vì nàng nghe đến tên của mình.
“Ha ha… Nghĩ tới liền buồn cười, Lô Di Ngọc kia còn thực tự xem chính mình là cái nhân vật, cũng không nghĩ lại, liền tính Lô Trí ra được đầu, cũng không phải vẫn là cái loại xuất thân từ bình dân.”
“Hừ, chẳng qua là gan lớn nói mấy câu gián ngôn, đến lúc đó nhiều lắm là giống như Ngụy đại nhân kia làm cái gián quan, có cái thực quyền gì chứ, vài kẻ hồ đồ kia còn đem hắn trở thành một miếng bánh ngon cơ đấy.”
“Bất quá có vài người chính là không hiểu được đạo lý đó, ngươi nhìn cái bộ dạng sáng nay của Triệu Dao xem, chậc chậc, cuối cùng không phải là bị người ta ném cho cái mặt lạnh sao… Ơ, Trưởng Tôn tiểu thư, tại sao ngài không nói chuyện… Chúng ta mấy người còn cần tiếp tục ra vẻ cái tư thái kia cho nàng xem sao, trong lớp có vài kẻ ngốc là đủ, chúng ta không cần lại phải giả vờ giả vịt thôi.”
“Không gấp, còn cần mấy ngày, mấy người các ngươi chịu ủy khuất chút.”
“Ha ha, ngài quá khách khí, chúng ta cũng là không nghĩ nhìn tên bình dân kia tiếp tục kiêu ngạo, Quốc Tử Học này là nơi nào nha, có thể tùy ý đám xuất thân như bọn nó loạn nhảy sao? Thật sự là không thể nào nói nổi.”
…
Đôi mắt Di Ngọc lóe lóe, cắm đôi tay vào cổ tay áo, xoay người rời khỏi lớp.
*****
Ngày hôm sau, Di Ngọc ăn cơm tối xong trở về Khôn Viện, vào phòng liền thấy Trần Khúc đang ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm một cái rương mây màu xanh nhạt phát ngốc.
“Tiểu Khúc, đây là cái gì vậy?”
Trần Khúc nhanh chóng đứng dậy, chỉ cái rương ở trên bàn nói: “Tiểu thư, đây là nửa canh giờ trước bà vú canh cửa đưa tới, nói là một vị công tử Thái Học Viện chỉ rõ muốn đưa cho ngươi, nga, còn có phong thư.”
Di Ngọc nghi hoặc nhận lấy phong thư Trần Khúc lấy từ trong áo ra, mở ra xem, bên trên chỉ có một câu đơn giản nói: Thuốc mỡ dùng rất tốt.
Ngón trỏ của nàng nhẹ quét qua dòng chữ mạnh mẽ mang chút tùy ý kia, khóe miệng liền nhịn không được hơi hơi nhếch lên, đem giấy gấp lại cất vào trong tay áo, rồi đi đến phía trước mở ra rương mây, sau khi nhìn thấy bên trong chỉnh chỉnh tề tề xếp đặt hai chồng sách, nàng đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó liền ngồi ở trên ghế đem từng quyển sách xem qua.
Tổng cộng mười chín quyển sách, toàn là sách vừa in, mở sách ra có thể nghe được hương mực nhàn nhạt, có một ít là ba quyển thành một bộ, cũng có chút là thượng hạ hai quyển, theo tên sách và lời tựa đến xem thì toàn là sách kể về kỳ nhân dị sự, quái chí tạp đàm.
Sau đó nàng chọn một quyển lật xem vài tờ, nhất thời vui không kềm được, tạp thư là khó kiếm được nhất, nội dung cũng là tốt xấu lẫn lộn, nàng cũng từng xem qua một ít, nếu không phải thiếu đầu thiếu đuôi, thì chính là nội dung bình thản vô vị, giống như quyển sách trong tay mà nàng đang cầm này đối với nàng mà nói chính là một quyển sách hay khó gặp.
Lại xem vài tờ sau đó, Di Ngọc vẫn chưa thỏa mãn đem quyển sách để xuống, quyển sách rất hay, hiển nhiên người lần này tặng sách và người lần trước đưa thuốc mỡ cùng là một người, lần trước bà vú nói đưa thuốc mỡ là học sinh của Thái Học Viện, nhưng nàng và Lô Trí xác nhận đều không từng gặp qua bút tích trên lá thư kia, người này tới cùng sẽ là ai đây?
“Tiểu thư, uống trà.” Trần Khúc đem trà nóng đã được pha xong để ở bên cạnh nàng.
Di Ngọc ngẩng đầu hỏi, “Ngươi có hỏi bà vú là ai đưa rương này tới sao?”
“Hỏi qua, nói là thiếu gia ở Thái Học Viện.”
“Ừm, ngươi đem cái rương này cất vào trong phòng đi thôi.” Di Ngọc đem quyển sách vừa rồi mới xem qua vài tờ lấy ra, xong để cho Trần Khúc đem rương ôm vào buồng trong.
Sau khi rửa mặt, liền đem đèn sa ở phòng khách dời đến bên cạnh giường, Di Ngọc nửa tựa vào đầu giường một bên lật sách xem, một bên phân tâm nghĩ đến người thần bí tặng sách này.
(đèn sa: đèn được bao quanh bằng vải lụa.)
Nối tiếp tặng thuốc mỡ, lần này đối phương lại tiếp tục bày tỏ ý tốt, tặng một cái rương sách tới, lại đưa đúng thứ mà nàng thích, nàng cũng biết thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, một người có thân phận không rõ liên tiếp mang đồ tới tặng, hiển nhiên là tất có điều đồ.
Luyện tuyết sương lần trước đưa tới thật sự là kỳ dược, nàng dùng một tháng, chẳng những rõ ràng cảm giác được tinh thần tốt hơn rất nhiều, càng thần kỳ là vết sẹo trên vai đã khôi phục đến màu da bình thường, chỉ có tại lúc sờ vào nàng mới có thể cảm giác đến một vết gồ lên mờ nhạt.
Vì vậy, không cần biết người kia đồ là cái gì, trước mắt có khả năng khẳng định là cái người thần bí này tạm thời đối với nàng không có ác ý gì, ở cái Quốc Tử Giám to như thế này tìm người là không dễ dàng, huống chi đối phương lại có lòng giấu diếm, ngược lại không bằng yên lặng theo dõi biến hóa, lại làm quyết định.
*****
Từ buổi chiều ngày đó ở cửa lớp nghe lén đến lời nói của mấy người học sinh kia, Di Ngọc ở mặt ngoài vẫn là giống như mọi ngày, người khác đối với nàng hành lễ, nàng liền khách khí trả lễ trở về, trong lòng thì bắt đầu thầm phòng Trưởng Tôn Nhàn sử ra thủ đoạn.
Qua mấy lần tiếp xúc, nàng đã xem ra, Trưởng Tôn Nhàn mặt ngoài nhìn như không ăn nhân gian khói lửa, kỳ thật lại là người có lòng dạ nhỏ hết sức, hai lần giằng co ở yến hội ngày đó, đã làm cho vị Trưởng Tôn tiểu thư này hận thù nàng vô cùng.
Nhưng mà đến một ngày trước ngày nghỉ, cũng không có gặp được việc xui gì phát sinh trong dự liệu, buổi sáng là giờ học cưỡi ngựa, Di Ngọc cùng với những học sinh khác mặc đồ cưỡi ngựa nhẹ nhàng không giống nhau, tuy rằng cũng mặc đồ gọn nhẹ, nhưng như cũ vác túi sách đi đến sân cưỡi ngựa, dùng một cái nệm êm trải lên ghế đá ở bên sân ngồi xuống, rút sách ra xem.
Hôm nay có không ít học sinh lên lớp, sân cưỡi ngựa nhìn kỹ cũng rộng rãi, khắp nơi đều thấy được học sinh đang cưỡi trên những con ngựa cao to, đại đa số mọi người đều có kỹ thuật cưỡi ngựa không tệ, chỉ có cực cá biệt vài người cần có người ở một bên săn sóc và hướng dẫn.
“Lộc cộc” tiếng vó ngựa tới gần, Di Ngọc cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục từng câu từng chữ đọc sách.
“Lô tiểu thư.”
Di Ngọc ngẩng đầu, nhìn trước mắt hai con ngựa đang đứng đá đá trước mặt, người cưỡi ngựa cũng là bạn học ở cùng lớp Bính Thần, ngày thường không có gì qua lại, bất quá gần nhất thái độ của đối phương đối với nàng cũng tốt lắm.
“Chuyện gì?”
Một người thiếu niên có đôi mắt nhỏ xíu trong đó cười nói: “Tiên sinh bảo chúng ta gọi ngươi đi qua.” Đưa xong lời, hai người liền quay đầu ngựa lại hướng chỗ khác chạy đi.
Di Ngọc đứng dậy đem sách cất vào trong túi, quét một vòng quanh sân cỏ, sau khi tìm được bóng dáng của Lưu trợ giảng, nàng cẩn thận tránh đi các học sinh đang đi vòng vòng tranh sân, hướng bên kia đi tới.
“Tiên sinh, ngài gọi ta?”
Lưu trợ giảng đang ngồi ở trên một cái ghế đẩu nghịch một cái roi ngựa, thấy nàng tới, mới đứng dậy, “Vết thương trên vai ngươi đã lành đi, tổng không thể ỷ vào đó mà không lên lớp, đi, ta mang ngươi đi chọn con ngựa.”
Nói xong cũng không chờ nàng trả lời, tự ý hướng chuồng ngựa nơi xa đi đến, Di Ngọc do dự một chút vẫn là đuổi kịp, thương tích trên vai nàng thật sự đã không còn đáng ngại, hơn nữa nàng đối với việc cưỡi ngựa cũng rất có hứng thú.
Trong chuồng ngựa, Di Ngọc ở một bên nghe Lưu trợ giảng giới thiệu, một bên đánh giá mười mấy con ngựa trước mắt.
“… Tốt lắm, mấy con ngựa này tính cách tương đối dịu ngoan, ngươi chọn một con, ta mang ngươi đi dạo dạo.”
“Vâng.”
Di Ngọc đi qua lại hai vòng, cuối cùng chọn trúng một con ngựa mẹ màu nâu có cái đầu không cao lắm, tiên sinh ở bên ngoài chuồng ngựa đem yên con ngựa này điều chỉnh xong, lại buộc chặt đai yên, một tay dắt dây cương một tay vẫy Di Ngọc nói:
“Ngươi lại đâu, cưỡi đi lên thử xem, không cần sợ…”
Cứ việc có tiên sinh hướng dẫn, nhưng vì chiều cao không đủ, nàng vẫn là rất không dễ dàng mới trèo được lên lưng ngựa, sau khi ngồi ổn xong cái trán đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Di Ngọc nắm chặt yên ngựa, tùy Lưu trợ giảng dắt dây cương đem nàng dẫn ra bên ngoài sân cưỡi, mới đầu nàng còn có chút khẩn trương, nhưng sau khi đi quanh một vòng thì dần dần thả lỏng, không giống như lúc ngồi trên xe ngựa, cảm giác ngồi ở trên lưng ngựa rõ ràng nhiều lắm, tầm nhìn lập tức trở nên rất rộng rãi, bởi vì đi được chậm, nên cảm giác xóc nảy rất nhỏ.
Đi xong một vòng, Lưu trợ giảng đem dây cương trong tay đưa cho nàng, “Cầm, chính ngươi cầm, đừng sợ, ta đều cùng ở phía sau ngưoi, nhớ kỹ không cần kẹp bụng ngựa, muốn dừng lại liền kéo dây cương.”
Lúc này gan của Di Ngọc lớn hơn rất nhiều, hơi có chút do dự liền cầm lấy dây cương, bản thân tự đi quanh, Lưu trợ giảng không xa không gần theo sát ở phía sau nàng, sau khi đi non nửa vòng nàng đã phẩm ra chút niềm vui, trừ bên trong bắp đùi có chút không thích, những cảm giác khác đều rất tốt.
Nàng đang đắm chìm ở bên trong sự vui sướng của lần đầu tiên cưỡi ngựa nên không có phát hiện, nơi không xa có ba bốn học sinh mặc thường phục màu tím nhạt vừa thấy nàng tự cưỡi ngựa một mình, liền thay đổi đầu ngựa hướng phía nàng chạy chậm đến, vừa cách nàng còn có xa hơn mười trượng thì đột nhiên cúi thấp người, kẹp chặt bụng ngựa.
“Đi! Đi! Nhanh lên!” (1)
Tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền tới, Di Ngọc dư quang quét đến cự ly không đến một trượng ở hai bên đột nhiên nhảy ra mấy cái bóng, sau đó con ngựa dưới thân run lên, nhanh chân liền hướng mấy con ngựa phía trước đuổi theo.
“A!” Đột nhiên gia tốc làm cho thân thể nàng ngửa ra sau, cương ngựa trong tay rơi ra, trong lúc nóng lòng hai cái đùi không tự giác kẹp một cái, con ngựa chạy càng thêm cấp tốc.
“Ha ha ha!” Một vài học sinh ở sân cưỡi thấy bộ dạng chật vật này của nàng đều cười được ngặt nghẽo, Lưu trợ giảng vẫn cùng với nàng ở nơi không xa giật nảy mình, vội vàng bước ra hướng nàng chạy theo, vừa chạy vừa ra sức hô to:
“Bắt lấy dây cương! Ghìm ngựa! Ghìm ngựa!”
Di Ngọc ngả nghiêng mấy lần, ra sức gục ở trên lưng ngựa, đôi tay gắt gao ôm cần cổ của nó, tiếng cười cùng tiếng quát tháo trong tai đều đã phân biệt không rõ, con ngựa dưới thân giống như bị điên vậy, vượt qua từng người ở phía trước, thẳng tắp lao ra khỏi sân cưỡi ngựa, hướng về lối vào chạy đi.
Đồng thời ở một góc khác của sân ngựa, có mấy người học sinh Thái Học Viện đang ngồi trên lưng ngựa nói chuyện phiếm, bỗng nhiên một con ngựa cấp tốc chạy băng băng từ bên cạnh bọn họ gào thét mà qua, một người vội ra tiếng kêu thất thanh, “Mau nhìn! Có ngựa bị kinh đến!”
“Đi! Đi!” Ngay tại lúc hắn ra tiếng nói với bạn bè, thì bên cạnh liền có một bóng người nhanh chóng kéo dây cương, hướng về phía con ngựa mới chạy tới đuổi theo.
Dây cương, dây cương, sắc mặt Di Ngọc trắng bệch một tay ôm cổ con ngựa, một tay lần mò dây cương không biết đã bị ném đến nơi nào, xóc nảy liên tục làm cho dạ dày của nàng bốc lên một trận.
Dừng lại a!
Một người một ngựa đã ra khỏi sân cưỡi, hướng về phía đại hoa viên mà đi, con ngựa dưới thân không có nghe thấy tiếng lòng của nàng, liên tiếp chạy về phía trước, còn chuyên chọn mấy con đường nhỏ có cành lá thấp bé mà chạy, không bao lâu, quần áo trên người Di Ngọc đã bị treo một đám vết rách, dây cột tóc trên đầu cũng đã không biết tung tích, đùi bị chấn sinh đau nhức, hai cánh tay ôm cổ ngựa cũng dần cảm thấy vô lực.
“Kéo dây cương! Kéo cương!”
Phía sau truyền tới một tiếng gầm rú, trong lòng Di Ngọc âm thầm cười khổ, nàng cũng muốn kéo cương, nhưng lúc này nàng nếu như buông tay ra, tuyệt đối sẽ bị ngựa quăng xuống.
Trong một cái đình nghỉ mát trong đại hoa viên, một người đang nhắm mắt nghiêng người ỷ vào cây trụ ngủ, chợt nghe thấy tiếng vang ở nơi không xa, sau khi nhíu đôi lông mày mới mở mắt ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...