Sáng sớm, cửa sau Trình Viễn Lâu đậu hai chiếc xe ngựa có vẻ ngoài thông thường, cửa sân bị mở ra, ba bóng người đều mặc áo choàng có mũ đi ra, chia nhau lên xe ngựa.
Di Ngọc ngồi vào trong xe đem mũ áo buông xuống, vén màn cửa lên một góc, Lô thị đang ngồi ở một chiếc xe khác cũng vén màn lộ ra nửa bên mặt, hai người nhìn nhau một hồi, tùy hai chiếc xe ngựa một trước một sau chậm rãi rời đi, bọn họ mới đưa rèm buông.
Di Ngọc đem áo choàng cởi ra ném ở một bên, vừa sửa sang lại tóc vừa đối với Lô Trí phàn nàn: “Thế này quả thực là giống y như làm tặc.”
Lô Trí vươn tay tháo dây áo dưới cổ, cười nói: “Hết cách rồi, lúc này không thể so với buổi tối, bị người trong thấy khó tránh khỏi đoán được thứ gì đó.”
Di Ngọc nhìn nụ cười của hắn, cân nhắc đến cuộc nói chuyện của bọn họ sau bữa sáng, ông cháu hai người này chẳng biết tối hôm qua thương lượng cái gì, Lô Trung Thực vốn là không thể chờ đợi hơn nữa để bọn họ nhận tổ quy tông vậy mà sửa lại miệng, đề xuất sẽ đối với bên ngoài giữ nghiêm quan hệ giữa bọn họ, sau này cũng không thể đơn giản muốn gặp là gặp. Nàng nhìn ra được trước khi bọn hắn rời đi trong mắt Lô lão gia tử có nhàn nhạt không muốn.
Lô thị thấy được ánh mắt của cha nàng tuy rằng cũng có chút không bỏ, nhưng cũng không có gì lưu luyến, tại Trình Viễn Lâu ở lại một đêm, Di Ngọc nhìn ra được, Lô gia cũng không có sa sút, trái lại ngày qua vô cùng tốt, nhưng thái độ lúc sáng của Lô thị đã nói rõ, nàng không có ý định trải qua cái loại sinh hoạt ăn ngon mặc đẹp này lần nữa, hoặc là nói, nàng không muốn dựa vào nhà mẹ đẻ để trải qua loại cuộc sống này.
Trong một đêm liền nhiều ra một nhà thân thích phú quý, Di Ngọc cũng không có cảm giác gì đặc biệt, trong lòng nàng, dù cho là nhà mẹ đẻ của Lô thị thì cũng là nhà của người khác, những thứ này đều không thuộc về bọn họ, huống chi quan hệ của bọn hắn sẽ đối với bên ngoài giữ nghiêm, thành ra có cửa thân thích này cùng với không có chẳng khác nhau gì cả, cách Trình Viễn Lâu càng xa, nàng càng thấy được chuyện đêm qua phảng phất như chưa từng xảy ra.
Đương triều nhất phẩm công huân Hoài Quốc Công là ông ngoại của nàng, thần tử được hoàng thượng tin cậy là cha ruột của nàng, những chuyện này giống như là một hồi mộng hư ảo, chân thật nhất vẫn là nhà bọn họ bốn người.
“Ơ?” Lô Trí đang định đem áo choàng để ở một bên, đột nhiên chạm được bên trong áo choàng có một chỗ nhô lên, lật lại xem thì lại thấy bên trong áo có một cái khe bí mật lớn cỡ cái túi, hắn từ bên trong móc ra một cái hà bao, mở ra xem, bên trong ngay ngắn xếp một xấp quý phiếu, lấy ra đếm, tổng cộng mười tờ đều là mệnh giá một trăm lượng, con dấu ấn tên của Thông Thiên Quỹ Phường.
Di Ngọc ngồi một bên nhìn, lấy cái áo choàng là lúc nãy nàng ném ở một bên, cũng từ bên trong tìm được một cái hà bao đựng quý phiếu, mệnh giá đồng dạng là một ngàn lượng.
Hai huynh muội nhìn nhau một cái, Di Ngọc đem quý phiếu nhét lại vào trong hà bao, đưa cho Lô Trí, “Đại ca, đây là ý gì?”
Lô Trí không có tiếp, nhàn nhạt đáp: “Cất đi, ngươi cứ đem cái này trở thành đền bù tổn thất được rồi.” Nói xong cũng nhắm mắt lại dựa vào vách xe chợp mắt.
Đền bù tổn thất? Di Ngọc nhìn chằm chằm hà bao trong tay hồi lâu, thầm nghĩ vẫn là trở về giao cho Lô thị bảo quản, sau này tồn đủ bạc cũng tốt đổi tòa nhà ở.
Hết giờ học buổi sáng, Di Ngọc cũng không có vội ra khỏi lớp, lúc trước Lô Trí cùng nàng nói qua, giữa trưa không đi cùng với nàng, nàng liền định ở lại lớp học ngồi thêm một lát, chờ chút nữa Mỹ Vị Cư ít người rồi mới đi qua.
Ở lại trong lớp còn có Trưởng Tôn Nhàn cùng hai ba người học sinh, bọn hắn ngồi ở phía sau nói chuyện phiếm, Di Ngọc lật sách, thỉnh thoảng có thể nghe thấy bọn họ cao giọng nói chuyện.
“Trưởng Tôn tiểu thư, phải chăng chiều nay ngươi sẽ không đến?”
“Ừ, giờ Tuất (7-9pm) sẽ khai tiệc, nếu chiều vẫn đến lớp sợ là không kịp chuẩn bị.”
“Aiz, thực là khiến người hâm mộ, ngày mai phải tỉ mỉ cùng chúng ta nói chuyện ở bữa tiệc này nha.”
“Ừm.”
Bọn họ lại trò chuyện trong chốc lát liền có hai người trước sau ra khỏi lớp, Trưởng Tôn Nhàn cũng không có cùng các nàng rời đi, dọn dẹp sách vở xong, chờ đến lúc trong lớp chỉ còn lại có hai người, mới đi đến bên cạnh chỗ của Di Ngọc.
“Lô cô nương.”
Di Ngọc ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, để quyển sách xuống đứng lên, “Trưởng Tôn tiểu thư, có chuyện gì?”
Trưởng Tôn Nhàn khẽ cười nói: “Chỉ là truyền một lời, hôm qua sau khi tan học ta đến Thực Tế Tự thăm công chúa Cao Dương, nàng nhờ ta hướng ngươi gửi lời thăm, nói là chờ nàng tụng Phật xong ra khỏi tháp, nhất định mời ngươi tụ họp.”
Sắc mặt Di Ngọc không biến, nhưng trong lòng nổi lên một trận phiền muộn, nàng thiếu chút nữa đã đem vị công chúa này bỏ quên sau đầu, công chúa Cao Dương kia bị ném vào trong Ni Mạc Tháp cũng có hơn một tháng rồi, hiện nay là giữa tháng tám, chờ đến tháng mười Cao Dương sẽ trở lại trong trường học rồi, đến lúc đó còn không biết có tìm nàng làm phiền hay không.
Nàng nhìn thẳng Trưởng Tôn Nhàn, cũng không có ứng lời, ngược lại trên mặt mang theo nghi ngờ hỏi “Thật sao? Nhưng trước khi ta vào học, không phải công chúa đã vào tháp cầu phúc sao, lại làm sao có thể biết để nhờ Trưởng Tôn tiểu thư truyền lời cho ta.”
Vẻ cười của Trưởng Tôn Nhàn không thay đổi, “Há, ta đem chuyện ngươi vào học nói với nàng, ngươi cũng biết trong cái tháp kia thật là quạnh quẽ, tính tình công chúa lại thích động, ta khó được đi thăm nàng, không nói chút chuyện lý thú cho nàng nghe, nàng sẽ không chịu.”
Ngụ ý chính là đem chuyện của Di Ngọc trở thành “chuyện lý thú” giảng cho người ta nghe xong, trên mặt Di Ngọc cũng lộ ra ý cười, “Thì ra là thế, ta nghe nói vì miễn cho người rãnh rỗi vô phận sự quấy rầy công chúa dốc lòng tụng Phật, cho nên bên ngoài Ni Mạc Tháp đề phòng rất là sâm nghiêm, vậy mà Trưởng Tôn tiểu thư còn có thể vào tháp giúp công chúa giải buồn, xem ra Thực Tế Tự cũng không có nghiêm mật giống như bên ngoài truyền.”
Khuôn mặt tươi cười của Trưởng Tôn Nhàn hơi cương cứng, nàng không nghĩ tới Di Ngọc sẽ đem việc này phản bác lại nàng. Ni Mạc Tháp chính xác là đề phòng vô cùng sâm nghiêm, ý chỉ của Hoàng thượng bảo Cao Dương dốc lòng tụng Phật, không cho phép người khác quấy rầy. Nàng có thể đến là vì cầm lệnh bài của cha nàng, những thủ vệ kia tự nhiên không dám ngăn đón, vấn đề này hướng nhỏ nói cũng không có gì, nhưng hướng lớn mà nói thì ra chuyện, những thị vệ kia chính là bỏ rơi nhiệm vụ, mà nàng thì có hiềm nghi kháng chỉ.
Di Ngọc chú ý thấy ánh mắt của nàng ta không đúng, trong lòng cười lạnh, nếu như để ở trước kia nàng có thể nhịn là sẽ nhịn, nhưng từ khi bị các nàng mê choáng ném vào trong phòng tối, thiếu chút tống đi nửa cái mạng, nàng cũng đã tỉnh táo, nhường nhịn quá nhiều chẳng hề có khả năng đổi lấy mấy cô quý nữa này một vừa hai phải.
Nàng không cần suy nghĩ nhiều liền biết Trưởng Tôn Nhàn ở trước mặt Cao Dương sẽ không nói cái lời hay gì về nàng, vị công chúa kia vốn là xem nàng không thuận mắt, bây giờ lại bị người khác châm ngòi một phen, sau này đi ra nhất định là sẽ tìm nàng phiền toái, không cần biết Trưởng Tôn đại tiểu thư này vì sao muốn nghĩ phương pháp cho nàng ngột ngạt, nàng chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết là được.
Trưởng Tôn Nhàn nhìn tiểu cô nương trước mắt không giống như thường ngày cúi đầu khom người làm cho người ta nhìn không rõ ràng hình dạng, bởi vì bộ dạng so với bản thân thấp một nửa cho nên nàng ta hơi hơi nâng cầm lên đối diện với nàng, trên khuôn mặt thuần khiết trắng nõn đang treo tươi cười khiêm tốn nhã nhặn, nhìn kỹ liền có thể phát hiện trong một đôi mắt câu ngọc sáng trong này hiện lên một mảnh bình tĩnh, rõ ràng so với nàng nhỏ đến ba tuổi, lại là kẻ xuất thân bình dân, nhưng lúc này lại làm cho nàng tìm không ra được nửa điểm cảm giác ưu việt (tự ình hơn người khác).
Trong nháy mắt, Trưởng Tôn Nhàn đem tươi cười cứng ngắc đang lộ trên mặt thu vào, lạnh lùng nói: “Lô tiểu thư, lời nói ta cũng đã đưa, về phần ngươi nghĩ như thế nào, đó đều là chuyện của ngươi.”
Di Ngọc lẳng lặng nhìn nàng xoay người rời khỏi lớp, tinh mắt phát hiện tay nàng buông đến bên người nắm chặt thành quả đấm, chờ bóng dáng nàng biến mất sau đó, Di Ngọc mới nghiêng đầu cười lên, tâm tư của Trưởng Tôn tiểu thư này cho dù có thâm trầm cũng chỉ là một tiểu cô nương mười sáu tuổi mà thôi.
Buổi chiều Trưởng Tôn Nhàn không đến lớp, Di Ngọc đồng dạng cũng phải tham gia dạ yến trung thu lại thành thành thực thực đến lớp học bài, giờ Dậu tan học sau đó còn đến nửa canh giờ đầy đủ để nàng trang điểm, nàng chẳng hề lo lắng không đủ thời gian.
Sau khi chuông vang, nàng xách túi sách tự mình về Khôn Viện, trước đó Lô Trí đã hẹn nàng quá nửa giờ Dậu gặp mặt ở sau túc quán, vì lúc trước được dặn dò qua, nên Di Ngọc liền không có tận lực ăn mặc mộc mạc, nàng chọn một bộ thúc váy (*) màu vàng nhạt, bên ngoài phối hợp thêm một cái áo lụa hẹp tay màu quả hạnh (vàng kem), chất liệu không phải cực tốt, dù sao trước đó không có chuẩn bị, trừ thường phục ở ngoài nàng chỉ mang mấy bộ quần áo, trong đó thân màu vàng này còn tính thích hợp trường hợp đêm nay.
(*) Một loại nhu váy bó ngực.
Trần Khúc làm tóc cho nàng xong, lại chọn trâm cài trang sức cho nàng, đứng ở một bên nhịn không được tán thưởng nói: “Tiểu thư, ngươi thực xinh đẹp.”
Di Ngọc nhìn bản thân trong gương, kiểu tóc mai hoa buông rủ tinh xảo lại không hiển rườm rà, tóc trên trán chải qua một bên lộ ra cái trán sáng sủa cùng mi mày rõ ràng, một gương mặt trắng thuần tuy chưa thi son phấn, nhưng tiểu cô nương tuổi này làn da vốn là tinh tế trơn bóng, không cần trang điểm quá nhiều đã tự có một phen độc hữu thanh lệ của thiếu nữ, đích xác so với dĩ vãng mặc thường phục cùng một cái búi tóc thưởng mắt hơn rất nhiều.
Nữ hài tử đều có lòng yêu cái đẹp, nàng cũng không ngoại lệ, nhưng phó hình dạng mười hai mười ba tuổi bây giờ cho dù xem như xinh đẹp, thì ở trong lòng nàng cũng chỉ là cô bé nhỏ mà thôi, làm cho nàng ra sao cũng không sinh ra cái tâm tư tỉ mỉ trang điểm gì đến.
“Tiểu thư, canh giờ nhanh đến, ngài vẫn là nhanh chóng thay quần áo đi.”
“Ừ.”
Thay xong váy áo, Trần Khúc cùng nàng đến cửa sau túc quán tìm Lô Trí, đã đến giờ mà bọn hắn hẹn với nhau, nhưng đến cửa sau vẫn không thấy bóng dáng của hắn, các nàng lại chờ một khắc chung, mới thấy từ xa có một chiếc xe ngựa chạy đến.
Xe ngựa vừa mới ngừng ổn ở con phố đối diện cửa sau túc quán thì màn xe liền bị người từ bên trong đẩy ra hai bên, một đạo bóng dáng đỏ rực nhảy xuống xe ngựa, người này hướng về cửa túc quán nhìn một cái, liền hướng chỗ các nàng đi tới.
“Lô tiểu thư?” Người tới đi đến bên cạnh, Di Ngọc nhịn không được thầm khen một tiếng, hảo một cái nam trang minh diễm giai nhân, so với ngày đó Phong tiểu thư cũng đồng dạng mặc nam trang, người này tuy thân thể cao gầy, nhưng thân hình đầy đặn làm cho người ta nhìn một cái liền có thể phân biệt ra nam nữ, khuôn mặt minh diễm kia bởi vì khí độ tung bay của chủ nhân còn mang ba phần khí khái anh hùng.
“Vâng, ngươi là?”
“Ta thay đại ca ngươi tới đón ngươi, chúng ta trên đường lại nói.” Thiếu nữ áo đỏ một phen bắt được tay nàng liền muốn đi, Di Ngọc lại nhẹ nhàng tránh hai cái.
“Tiểu thư, đại ca ta nói qua chính hắn sẽ đến đón ta.” Nàng còn nhớ được bài học nhốt phòng tối, liền tính đối với người này có một tia hảo cảm cũng sẽ không tùy tiện cùng người lạ đi.
Thiếu nữ áo đỏ toét miệng cười, đôi mắt cong lên, “Ngươi lại là cẩn thận,” nói từ trong tay áo lấy ra một cái hà bao đến đưa cho nàng, “Đại ca ngươi nói, nếu như ngươi không theo ta đi thì đưa cho ngươi xem cái này.”
Di Ngọc cầm lấy hà bao xem, là nàng năm trước tự tay thêu, Lô gia huynh đệ mỗi người một cái, Lô Trí luôn luôn mang ở bên người, có thể để cho thiếu nữ này cầm đến, hiển nhiên là hắn tự tay giao cho.
“Đích xác là đồ của hắn, vậy chúng ta đi đi.”
Thiếu nữ áo đỏ lúc này mới lại vươn tay kéo nàng hướng xe ngựa đi đến, hai người ở trên xe ngồi xong, xe ngựa liền thay đổi đầu, dần dần hướng mục đích chạy đi.
“Không biết tiểu thư tên gọi thế nào?” Di Ngọc lễ phép hỏi họ tên của thiếu nữ áo đỏ này.
“Cái gì mà tiểu thư hay không tiểu thư, ta so ngươi không lớn hơn bao nhiêu, ngươi là muội muội của A Trí, gọi ta một tiếng Tiểu Phượng tỷ cũng không quá, ta liền giống A Trí giống nhau, kêu ngươi Tiểu Ngọc thôi.”
Thiếu nữ nói chuyện một câu là một tiếng A Trí, nghe lên là thấy quan hệ hai người không tầm thường, Di Ngọc nghĩ đến ngày đó ở quán trà Vân Tịnh nhìn thấy mấy người, những người này tựa hồ đều là bạn tốt của đại ca nàng.
Trong mắt thiếu nữ mang cười, thái độ thân thiết không giống như giả bộ, Di Ngọc không lại khách khí, cười nói: “Tốt, vậy Tiểu Ngọc liền gọi ngươi là Tiểu Phượng tỷ.” Nàng rất là thích loại tính cách trực tiếp này, cùng cái loại cố ý giả vờ đó giờ rất quen bất đồng, thiếu nữ này tính nết đích xác là ngay thẳng.
Thái độ hào phóng này của nàng hiển nhiên là được hảo cảm của đối phương, thiếu nữ áo đỏ nhẹ vỗ bờ vai nàng, “Ngươi quả nhiên giống như Lô Tuấn nói, là một cô nương tốt.”
Di Ngọc thầm than một tiếng, thế nào lại là Lô Tuấn, tới cùng nhị ca nàng nói về nàng với nhiều ít người…
“Tiểu Phượng tỷ cùng nhị ca ta nhận thức?”
“Tự nhiên nhận thức, tiểu tử kia thật là có ý tứ, ha ha, nhớ được lúc chúng ta mới gặp, vẫn là bởi vì hắn cùng với tiểu đệ của ta đánh một trận, bị ta tới cửa tìm một trận, hắn thế nhưng nói không đánh nữ nhân, còn trơ ra cái bộ dáng lớn như vậy, đỏ mặt để cho ta đánh trở về, sau đó đại ca ngươi trở về.”
Thiếu nữ mặt mày hớn hở nói về đoạn đánh nhau xong mới thành bạn bè kia, Di Ngọc ở một bên nghe dở khóc dở cười, nhị ca nàng thế nào cứ giống như cái yêu tinh gây rắc rối, cũng không biết Lô Trí ở sau lưng hắn dọn dẹp nhiều ít phiền toái.
Xe ngựa chạy hết sức nhanh, không đến hai khắc chung liền đến Đình Khang phường nơi mà Ngụy vương phủ sở tại, màn đêm dần buông, lúc Di Ngọc xuống xe, sắc trời trên đỉnh đầu đã mờ tối xuống, đường phố ngoài vương phủ lại có mười ngọn đèn lồng chiếu rọi nên rất là sáng ngời, hai con sư tử đá hùng tráng ngồi xổm ở trước cửa, sáu tấm cửa chính cao hơn cả trượng đỏ thẫm màu son của vương phủ mở rộng, trên tấm biển treo cao to lớn viết ba chữ “Ngụy vương phủ” hùng tráng mạnh mẽ.
Ngoài cửa đứng thủ bốn hàng mười hai tên hộ vệ eo vác bao gươm, ba chỗ cửa động (1) lần lượt đứng hai tên thái giám mang khăn vấn đầu màu nâu, có tân khách đi vào phải đem thiệp mời trình ra, ngay lúc các nàng xuống xe, đã có hai ba người khách mời làm bạn mà vào.
Di Ngọc và thiếu nữ áo đỏ cùng hướng cửa lớn đi đến, hai người đều lấy thiệp mời cầm ở trên tay, hai tấm gỗ trắng tinh giống nhau như đúc, thái giám nhận lấy cẩn thận tỉ mỉ xem xét sau đó mới đưa trả cho các nàng, tiếp theo lại có một người cung nữ đi lên phía trước vì các nàng dẫn đường.
Trong tiền viện trừ một vài hộ vệ trang nghiêm đứng gác chẳng hề gặp bóng dáng người nào, nghĩ đến cũng phải, vương phủ lớn như vậy, thiệp mời dự tiệc bất quá hơn ba mươi cái, cộng thêm mang người nhà mang bạn bè, cũng chỉ năm sáu mươi người.
Cung nữ mang các nàng trái phải đi qua, một đường trải qua hai cái sân ba cái hành lang, Di Ngọc mới dần dần nghe đến tiếng người nói và ẩn ước tiếng đàn, lúc sắp sửa đi đến tận cùng hoa hiên (hành lang hoa), bỗng thấy một mảnh đèn đuốc sáng rực, sau khi đôi mắt thích ứng mảnh sáng ngời này, mới nhìn rõ ràng được cảnh trước mắt.
Mặt đường lót đá đen nhánh bóng loáng xa xa kéo dài về phía trước, xa bảy tám trượng bên ngoài mới bắt đầu thấy những chiếc bàn thấp bằng gỗ lim khắc hoa trên chiếc thảm dài tràn ngập hoa cỏ cảnh sắc mùa thu, năm bước có một cái bàn, ước chừng ba bốn mươi cái, trên bàn chỉ bày mỹ tửu (rượu ngon) không thấy giai hào (món ngon), trên không trung bữa tiệc treo đầy mấy trăm cái đèn lồng hình vuông lơ lửng, trên mặt hồ ánh sóng lăn tăn nơi xa có một tòa nhà thủy tạ tạo hình tinh mỹ, trong nhà không thấy đốt nửa cây đèn nến, lụa trắng buộc trên xà nhà hạ xuống, tùy gió mát trên mặt hồ chậm rãi tung bay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...