Tôi thường mơ về vùng biển kia, vùng biển anh tôi nằm lại.
Lúc mở mắt ra từ trong mơ, chẳng hiểu sao khoé mắt tôi lại ươn ướt, tôi giơ lay lên lau, nhìn biển trời ngoài cửa sổ, cảnh sắc đẹp tươi.
Hứa Nhân Ninh ôm Hứa Dục Duy đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, một người là chơi đến kiệt lực, người kia có lẽ đang thư giãn sau thời gian dài căng thẳng.
Lần này, kế hoạch du lịch tự túc ba ngày ở miền Đông rơi xuống đầu tôi, tôi thật hờn, sao người đề nghị đi đến miền Đông lại chẳng có ý kiến gì vậy.
"Bởi vì em sẽ đi cùng." Hứa Nhân Ninh chớp chớp mắt với tôi trông rõ là vô tội.
Tôi trừng mắt nhìn chị, chấp nhận số phận đi hỏi Đàm Nhã Hằng.
Lý do tôi hỏi cô ấy là vì cô ấy là người Hoa Liên(*), cũng từng ở Đài Đông(**) một thời gian, nếu không hỏi cô ấy thì cũng chẳng biết hỏi ai.
(*Huyện Hoa Liên là huyện lớn nhất của Đài Loan.
Nằm ở khu vực miền núi, duyên hải phía đông Đài Loan.
Huyện sở hữu hải cảng lớn nhất hòn đảo.)
(**Thành phố Đài Đông là thủ phủ của huyện Đài Đông thuộc Đài Loan.
Thành phố tọa lạc bên bờ biển Thái Bình Dương.)
Đàm Nhã Hằng im lặng vài giây sau khi cho lời khuyên, rồi vỗ vai tôi: "Đi giải sầu một chút đi." Tim tôi thắt lại, âm ỉ đau.
"Còn chuyện chuyển ra khỏi ký túc xá thì đợi cậu về hẵng nói." Đàm Nhã Hằng nói.
Trong chuyến đi ba ngày hai đêm tới miền Đông này, chúng tôi phải ngồi tàu hoả mấy chuyến, nhờ vậy tôi mới biết Hứa Dục Duy chưa từng đi tàu.
Thế nên cũng khó trách cô bé nhảy cẫng lên phấn khích ngay từ lúc bước vào sân ga cho đến khi ngồi trong toa tàu.
Ngồi trên tàu, cô bé dán sát khuôn mặt nhỏ xíu vào cửa sổ, liên tục hỏi đông hỏi tây.
Hứa Nhân Ninh cũng rất nhẫn nại trả lời từng câu hỏi của bé.
Tôi ngồi bên cạnh hai mẹ con, tuy không có cảm giác nhàn nhã thường ngày nhưng cũng thư thái đến mức không muốn động đậy.
Toa tàu rung chuyển, vai tôi nằng nặng, người tôi cứng đờ.
Tàu hoả đi vào đường hầm, khung cửa sổ tối om phản chiếu gương mặt say ngủ xinh đẹp đang tựa lên vai tôi.
Tôi hơi do dự, vừa định vươn tay nhẹ nhàng đẩy ra thì đã thấy chị nhíu mày, bàn tay vì thế mà dừng giữa không trung, như không biết làm sao.
Tôi khẽ thở dài, dùng ngón tay xoa nhẹ lên ấn đường của chị, ngồi thẳng lưng để chị dựa vào thoải mái hơn.
Tháng Mười Hai, khi cơn gió gào thét lướt qua, tôi nhận ra rằng một năm cũng sắp kết thúc.
Ba tháng trước, cuộc sống của tôi bình lặng không hề gợn sóng; ba tháng sau, mặc dù không đến mức đảo lộn nhưng cũng có những khúc quanh bất ngờ.
Dù là quan hệ với mẹ con họ Hứa hay Sở Uy thì cũng đã thay đổi.
Trước khi đến nhà ga, Hứa Nhân Ninh chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt thoạt tiên sững lại, sau đó lúng túng ngồi thẳng người, không dám nhìn tôi, khiến tôi cũng hơi mất tự nhiên.
Sau khi xuống tàu, được bao bọc trong ánh nắng và những ngọn gió hiu hiu, khiến người ta khó lòng tin đang trong mùa đông lạnh giá.
"Ông trời nể mặt thật." Hứa Nhân Ninh vui vẻ nói.
Không biết có phải do rời khỏi công việc hay không mà Hứa Nhân Ninh đã bớt đi một chút lạnh lùng và nghiêm túc.
Tóc gió tung bay như những con sóng xanh biếc dập dờn trước mắt chúng tôi, như một thảm cỏ xanh trải dài bất tận.
Đi ngược chiều gió, hoa nở khắp lối.
Hứa Dục Duy vui sướng chạy vào cánh đồng hoa, Hứa Nhân Ninh lập tức lấy máy ảnh từ trong túi ra định chụp cô bé, nhưng thân hình nhỏ bé ấy lại chạy tới kéo chúng tôi vào trong.
"Chụp chung với nhau đi!" Nụ cười trên khuôn mặt em xán lạn như ánh dương, khiến người ta khó lòng nhìn thẳng.
Tôi và Hứa Nhân Ninh bốn mắt nhìn nhau, tình cờ có một cặp vợ chồng đi ngang qua, Hứa Nhân Ninh nhờ họ chụp ảnh giúp.
Tôi bất giác luống cuống tay chân, vừa né tránh vừa lúng túng khi đối diện ống kính.
"Chỉ cần nhìn về phía trước mỉm cười là được." Hứa Nhân Ninh nhẹ nhàng nói trong lúc móc lấy cánh tay tôi, nở nụ cười trấn an tôi.
Điều kì lạ là tim tôi dịu lại chỉ vì một nụ cười như vậy.
"Tôi chụp đây! Nào, một, hai, ba —— "
Một tiếng lạch xạch mở màn cho lữ trình của chúng tôi.
Nhận lấy máy ảnh, tôi ngồi xổm xuống để Hứa Dục Duy cũng có thể xem được ảnh chụp, mở ra xem, máy ảnh trong tay tôi suýt rơi xuống.
"Hứa Nhân Ninh!" Tôi xấu hổ hét lên, cầm bông hoa không biết bị đặt lên đầu mình lúc nào ném về phía chị: "Chị rảnh rỗi thật đấy!"
Hứa Nhân Ninh cười đắc ý, ngay cả Hứa Dục Duy cũng khen hoa đẹp, rất hợp với tôi...! Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, muốn xoá bức ảnh đi, nhưng bị Hứa Nhân Ninh giật lấy bảo vệ trong lòng: "Ai cho phép em xoá tấm ảnh đầu tiên chúng ta chụp chung?"
Tôi bất lực nhìn chị: "Chẳng qua chị chỉ muốn lưu lại kỉ niệm cho trò đùa của mình thôi phải không?" Hứa Nhân Ninh nhún vai từ chối cho ý kiến.
Chúng tôi lại cùng nhau đi thật nhiều nơi, vườn quốc gia Taroko, vách đá Thanh Thuỷ, hồ Cá Chép...!
Hoàng hôn buông, chúng tôi đến bờ biển, chậm rãi dạo bước trên sườn đê.
Tôi nhìn mặt biển phẳng lặng phía trước, lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
"Có chuyện gì sao?"
Chúng tôi ngồi trong gian đình hóng gió, trong không khí lan tràn vị mặn của biển và cái lạnh mùa đông.
Tôi dựa lan can vọng ra biển rộng, luẩn quẩn bên tai là tiếng khóc xé lòng của dì.
"Đã rất lâu tôi không ngắm biển." Tôi đáp.
Có lẽ Hứa Nhân Ninh cho rằng tôi nhớ tới Sở Uy, đột nhiên nắm tay tôi, nói nhỏ: "Rồi sẽ ổn thôi." Tôi muốn rút tay về, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Nhân Ninh tôi lại không đành.
Chị quay đầu nhìn biển rộng trước mặt, nói: "Khi phiền muộn, tôi sẽ nói chuyện với biển, nói xong thì sẽ vơi đi chút ưu phiền."
"Kết thúc với Sở Uy rồi, tôi lại phải lo nghĩ tới chuyện ăn ở." Tôi nói.
Đột nhiên bên tai có tiếng động lớn, từng chùm pháo hoa nổ tung giữa trời đêm.
Tôi ngẩn ngơ nhìn bầu trời, thấy đám đông đang đổ dồn về quảng trường cách đó không xa.
Pháo hoa liên tục rọi sáng khuôn mặt thanh nhã của Hứa Nhân Ninh, chị ấy nói gì tôi nghe không rõ lắm, thế là chị tiến lại gần tôi nói to hơn: "Tôi nói, có phải hôm nay có sự kiện gì không? Em có muốn đến xem không?"
Tôi nhìn thấy hình ảnh pháo hoa phản chiếu trong mắt Hứa Nhân Ninh, cũng thấy vẻ lúng túng của chính mình vì sự gần gũi đột ngột.
Không biết có phải chị cũng ý thức được điều gì hay không mà ánh mắt đột nhiên loé lên, quay đầu nơi khác.
Tầm mắt tôi vô tình rơi trên môi chị, nhưng chỉ vài giây đã dời đi.
Hứa Dục Duy đang ngủ trên đùi tôi mở ra đôi mắt ngái ngủ, vừa dụi mắt vừa nói muốn đi vệ sinh, tôi dẫn cô bé tìm toilet.
Bênh cạnh là quảng trường, chúng tôi đi về hướng trung tâm quảng trường.
Hứa Dục Duy còn nhỏ, chúng tôi lại đến muộn, tất nhiên không thể giành được vị trí tốt.
Tôi suy nghĩ một chút rồi bế em lên vai.
Hứa Dục Duy vừa cười khanh khách vừa nói khung cảnh xung quanh thật đẹp.
Tiếng hát du dương, tiếng cười rộn rã, trời sao dày đặc, sóng vỗ dập dìu, dù đang ở thời điểm đau thương nhưng tôi lại rất thích Giáng sinh này.
Sau một ngày bôn ba, Hứa Dục Duy không ngăn được cơn buồn ngủ đã ngủ quên trên lưng tôi, tôi cõng cô bé cùng Hứa Nhân Ninh chậm rãi trở về khách sạn.
Đến trước cửa khách sạn, đột nhiên Hứa Nhân Ninh gọi tôi lại: "Lê Thần."
Tôi dừng bước, xoay người về phía Hứa Nhân Ninh: "Hửm? Có chuyện gì?"
Chị cúi đầu, lấy ra một chiếc hộp trong túi.
Tôi ngạc nhiên nhìn chị, chị kéo tay tôi, không hỏi qua sự đồng ý mà nhét thẳng vào tay tôi: "Giáng sinh vui vẻ."
Tôi ngẩn ra, vội nói: "Nhưng tôi không chuẩn bị quà cho chị." Cần phải nói rằng tôi không nghĩ Hứa Nhân Ninh là tuýp người sẽ tặng quà vào dịp lễ.
Hứa Nhân Ninh lườm tôi, có vẻ ngượng ngùng: "Tôi cũng không cần quà đáp lễ, huống hồ em đã tặng cho tôi rồi."
"...!Là cái gì?"
"Không phải em đã cùng chúng tôi du lịch sao?" Hứa Nhân Ninh nói một cách hiển nhiên.
Chị hất cằm ra hiệu cho tôi mở hộp, tôi làm theo.
Vừa mở ra, nhìn vào, tôi sửng sốt.
Là một đôi hoa tai hình lông vũ.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó tả, một dòng nước ấm từ trái tim chậm rãi truyền đến tứ chi, cuối cùng viền mắt tôi nóng lên.
Tôi mỉm cười với chị: "Cảm ơn chị, Giáng sinh vui vẻ."
Hứa Nhân Ninh nói không có gì to tát, nhưng tôi lại mơ hồ cảm thấy tai mình nong nóng.
Thật sự, rất cảm ơn chị..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...