Tán Đổ Ảnh Đế

Ngày hôm sau, Hồ Loạn tỉnh dậy trong ngực của Trịnh Thế Bân. Cơ thể hai người dán sát vào nhau. Trịnh Thế Bân vẫn giữ nguyên tư thế ôm cậu. Trong tư thế này, nếu anh không tỉnh thì cậu cũng không thể ngồi dậy được. Hồ Loạn hơi ngẩng đầu lên vài giây, sau đó lại nằm xuống, cơ thể hơi ngọ nguậy. Cũng không đau lắm, vẫn có thể chịu đựng được.

Hồ Loạn ngẩn người ngắm ảnh đế. Tối hôm qua thật sự rất phóng túng, nhưng cậu lại không ngửi thấy mùi gì trong phòng, hơn nữa chăn còn rất khô thoáng, sạch sẽ, chắc là đã được Trịnh Thế Bân thay rồi. Cậu nhích tới nhích lui khiến Trịnh Thế Bân tỉnh dậy. Anh mở mắt ra, hôn lên trán người trong lòng, giọng nói khàn khàn gợi cảm, “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Hồ Loạn mỉm cười, giọng cậu cũng khàn nhưng tuyệt đối không giống như Trịnh Thế Bân.

Trịnh Thế Bân ôm cậu, hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái không?” Vùi đầu vào gáy cổ Hồ Loạn, tham lam mà hít, hương vị vẫn như cũ.

Hồ Loạn không quen bị người khác vùi đầu vào cổ nên hơi rụt người lại. Hai tay vòng lên ôm cổ anh, nhẹ giọng nói, “Chúng ta…kết giao, được không?” Hồ Loạn biết rõ, Trịnh Thế Bân chính là ma, là thần của cậu. Cậu thật sự muốn nghe câu trả lời của anh nên quyết định ngẩng đầu chăm chú nhìn anh.

Vẻ mặt cậu tràn đầy mong chờ. Lúc mới nghe Trịnh Thế Bân có hơi giật mình. Anh một chút cùng chưa từng cho rằng hành vi đêm qua của hai người chính là tình một đêm. Lúc đó ý thức của hai người vẫn rất thanh tỉnh, đều là tôi tình anh nguyện, trong lòng anh đã sớm coi Hồ Loạn là đối tượng của mình.

Anh sắp 36 tuổi rồi, không còn trẻ tuổi, cũng không có tâm tư thích chơi đùa của người trẻ tuổi.


Thấy anh không trả lời, Hồ Loạn có chút dại ra. Cậu cúi đầu rút ra khỏi người anh, ngồi dậy. Chỉ là vừa mới ngồi dậy chưa được mấy giây thì một thân thể nóng rực đã áp lên lưng cậu.

Trịnh Thế Bân vẫn có chút buồn ngủ. Anh xoa đầu cậu, bảo, “Hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, không phải là đang kết giao thì là cái gì hửm?” Anh đặt một nụ hôn sâu lên lưng Hồ Loạn, nước miếng từ miệng anh dính lên lưng cậu, khiến Hồ Loạn kích động, “Em rất thích anh!”

Trịnh Thế Bân cười bất đắc dĩ, yêu chiều hôn lên miệng cậu, “Anh biết em thích anh. Từ lúc chúng ta hợp tác trong bộ phim đầu tiên, anh đã biết rồi.”

“Anh không tưởng tượng nổi em đã thích anh bao lâu rồi đâu.” Hồ Loạn chủ động hôn lại. Người ta nói, đàn ông vào sáng sớm là dễ bị kích động nhất. Lúc này đã là giữa trưa rồi mà cậu vẫn còn như vậy, cậu cảm thấy nên đổi lại là “đàn ông sau khi ngủ dậu là dễ bị kích động nhất” mới đúng.

Tay Trịnh Thế Bân lướt từ eo cậu, rồi dần dần xuống phần mông mềm mại, động tác dịu dàng lại đầy sắc tình.

“Ưm…”

Trịnh Thế Bân dùng miệng chặn tiếng kêu của cậu, hô hấp dồn dập, “Yêu tinh.”

Hồ Loạn cũng đáp lại, “Lão yêu quái.”

—–

Rèm bị kéo vào một nửa, ánh trời chiều chiếu vào trong phòng ngủ ấm áp. Trịnh Thế Bân hôn lên làn da của Hồ Loạn, tay vuốt ve thắt lưng mềm mại của cậu. Anh lật người cậu xuống, ánh mặt trời phủ lên tấm lưng như bạch ngọc không tỳ vết của cậu, “Dậy đi nào, không phải mai em còn phải quay phim sao?”


“Quay phim…” Người nào đó chớp mắt mấy cái, thần trí vẫn còn mơ hồ.

“Quay phim?” Hồ Loạn lập tức ngồi bật dậy. Hôm qua tham dự lễ cưới nên cậu để điện thoại im lặng, lúc kiểm tra điện thoại mới phát hiện có mười mấy cuộc gọi đến.

Ảnh đế xốc chăn lên, ngồi bên giường mặc quần áo. Vẫn là trang phục phù rể của ngày hôm qua. Xong xuôi lại quay ra nhìn Hồ Loạn, thấy cậu vẫn đang ngồi trên giường đọc tin tức trên điện thoại, vẻ mặt hoảng hốt, anh không nhịn được cười hỏi, “Làm sao thế?”

“Cảnh hôn môi của chúng ta ngày hôm qua bị đưa lên đầu trang.” Cậu giơ điện thoại lên cho ảnh đế nhìn, tim đập “thùm thụp” không bình thường.

Trịnh Thế Bân đã sớm đoán được, nhiều người quay chụp như thế đương nhiên cảnh tượng đó sẽ xuất hiện trên mạng. Anh thản nhiên cười, “Để anh xem.” Trên cơ bản anh có thể đoán ra cộng động mạng sẽ bình luận như thế nào. Anh mở điện thoại của mình lên, đăng nhập vào tài khoản weibo studio của anh, tuy không hay dùng đến nhưng anh đã lưu lại mật khẩu. Chỉ sau mấy giây, anh đăng một bài lên, sau đó bỏ điện thoại lại vào trong túi, mặc kệ phần bình luận của mọi người.

Anh nhéo tai Hồ Loạn, thấp giọng hỏi,” Thật sự không có chỗ nào không thoải mái chứ?”

Hồ Loạn kiên trì lắc đầu, rồi lại gật đầu, “Cũng không…khó chịu lắm.” Không khó chịu lắm, vậy tức là không phải không thoải mái, ý cậu là thoải mái sao?

Cũng không phải…Hồ Loạn cúi đầu giấu mặt không để ảnh đế nhìn được biểu tình của mình.


“Vậy là tốt rồi. Anh còn sợ anh không…” Trịnh Thế Bân cố tình không nói tiếp. Anh thò tay vào chăn, bắt lấy cổ chân Hồ Loạn, giúp cậu đeo tất. Hồ Loạn ngại ngùng, ho khan vài tiếng, nghĩ thầm: Em tự làm được mà, em đâu phải tàn phế gì đâu.

Hồ Loạn xuống giường, mới đi được hai bước đã tê hết cả chân. Cậu cảm thấy đây chính là cảm giác của người cả năm không vận động gì, đột nhiên lúc này lại phải chạy 1000m.

Trịnh Thế Bân cẩn thận mặc áo cho cậu, thuận tiện kéo người ngồi xuống, để chân cậu lên đùi mình rồi mát-xa. Hồ Loạn xấu hổ, nhưng cũng không cự tuyệt. “Tối nay mình ra ngoài ăn cơm cùng nhau được không?”

“Không được.” Cậu nắm lấy cổ tay ảnh đế, cười nói, “Tới nhà em đi. Em sẽ đích thân nấu. Đi ra ngoài lại bị chụp ảnh mất.” Đúng là càng nổi càng phiền. Minh tinh là người của công chúng, rất khó có không gian riêng tư.

Nghĩ tới nghĩ lui thì ở nhà là an toàn nhất.

Trịnh Thế Bân nâng mí mắt, liếc cậu một cái, vuốt áo giúp cậu rồi khẽ đáp, “Được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui