Trịnh Thế Bân nâng ly rượu về phía Hồ Loạn. Thấy cậu vẫn ngẩn ngơ như cũ, anh trực tiếp đứng dậy, nói với người bên cạnh mấy câu rồi chuẩn bị tiến qua chỗ Hồ Loạn. Lúc chỉ còn mấy bước nữa là tới nơi thì bị một con sâu rượu đụng vào người. Trịnh Thế Bân nhíu mày nhìn người đụng phải mình, “Chu Gia Thành?”
Hầu hết những người có quan hệ làm ăn với Hoắc gia đều được mời tới đây, Chu Gia Thành xuất hiện trong lễ cưới cũng không có gì kỳ quái. Nghe nói tiểu thiếu gia Chu gia là người cực kỳ chú trọng vẻ bề ngoài, không hiểu sao hôm nay nhìn qua lại giống một thằng ất ơ thế này, tây trang được làm thủ công hoàn toàn không hợp với sắc mặt không có nửa phần huyết sắc của gã. Trịnh Thế Bân hơi tò mò, bèn hỏi, “Bị bệnh à? Có cần tôi đưa cậu đến bệnh viện không?”
Chu Gia Thành nhịn không được xấu hổ, bộ vị đằng sau vẫn luôn “kêu” đau. Cú va chạm vừa rồi càng khiến cơn đau tăng lên, gã nào có dám đi khám ở đâu, tới bệnh viện không phải đồng nghĩa với việc để mọi người biết rõ ‘hoa cúc’ của hắn giờ đã thành ‘hoa cúc’ nát sao?
Chu Gia Thành quệt mồ hôi trên trán, giọng nói rất nhẹ nhưng vẫn không che được ý tức giận trong đó, “Ông đây không có việc gì!” Nói xong quay người bước đi. Trịnh Thế Bân hứng thú nhìn Chu Gia Thành, anh không tin dáng đi kỳ lạ của gã là do bị bệnh trĩ.
Trịnh Thế tiến lên, tay huơ huơ trước mắt Hồ Loạn. Bộ dạng của cậu thật giống như sắp ngủ đến nơi rồi.
“Từ lúc không còn việc gì làm nữa, cậu ấy cứ ở trong trạng thái buồn ngủ như vậy đó. Hôm nay đúng là mệt lắm rồi.” Một minh tinh ngồi gần đó mở miệng nói.
“Ừm.” Anh lay lay Hồ Loạn, thành công khiến cậu tỉnh giấc, “Ra đây với tôi.”
Hồ Loạn mơ mơ màng màng nhìn anh, nhẹ nói, “Đi đâu cơ?”
Trịnh Thế Bân quay đầu nhìn cậu, “Cứ đi ra đây trước đã.” Ở bàn này cũng có mấy người anh từng hợp tác cùng, nhưng cũng có mấy người anh chỉ từng nhìn qua mặt, nói chung đều là không thân quen.
Hồ Loạn lúc này đã hoàn hồn, đi theo ảnh đế, không nhịn được hỏi, “Sắp có việc cần chúng ta rồi, bây giờ đi thì phải làm sao, còn phải nháo động phòng nữa mà.”
Trịnh Thế Bân xem đồng hồ, “Tiệc rượu kết thúc thì cũng đã muộn lắm rồi. Em yên tâm đi, Triệu Dĩ Văn đang mang thai, chuyện này có thể miễn.” Lúc đi lên tầng trên, Trịnh Thế Bân đưa cậu một thẻ phòng.
“Đây là?” Cậu không dám nhận lấy.
“Vừa khéo trong khách sạn này có phòng của tôi. Em đi nghỉ trước đi.” Trịnh Thế Bân ngẩng đầu quệt hạt cơm đang dính bên mép miệng cậu, nhét thẻ vào trong tay cậu. Triệu Dĩ Văn đang mang thai đứa nhỏ đầu tiên của Hoắc gia, hôn lễ tuyệt đối sẽ không làm cẩu thả. Ở khách sạn 5 sao này giá cả toàn là những con số mà người bình thường không dám nghĩ tới, anh cũng không ngờ lại khéo đến thế, Hoắc gia lại chọn đúng khách sạn này.
Hồ Loạn có hơi ngượng ngùng, do dự một chút cậu mới nhận tấm thẻ phòng, “Cảm ơn anh Trịnh.”
Trịnh Thế Bân cười rồi xoay người rời đi, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa.
Cầm thẻ phòng ảnh đế đưa cho, phòng của cậu nằm ở tầng thượng. Không phải tự dưng mà khách sạn này lại có giá cao như thế, thật sự nó đem đến cho người ta có cảm giác như đây là nhà mình vậy. Lúc mở cửa phòng cậu còn nghĩ đây là cửa nhà riêng chứ không phải là cửa phòng nghỉ khách sạn nữa.
Bước trên mặt đất mà chỉ sợ làm bẩn thảm, cậu mơ màng tìm phòng tắm định tắm, tắm xong lại thấy hối hận. Không đúng, cậu đang ở phòng của ảnh đế mà. Hồ Loạn nhìn mình trong gương, thở dài thườn thượt ngồi lên trên bồn cầu. Cậu thừa nhận, lúc nhìn thấy Trịnh Vĩ, cậu cảm thấy có chút không đúng lắm, kỳ thật chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu.
Bọt nước từ tóc chảy vào trong áo, cậu cũng không buồn quan tâm. Lấy điện thoại từ trong túi âu phục ra, nhấn gọi một dãy số mà cậu đã lâu chưa gọi tới, chờ đến khi đường dây được kết nối, cậu liền phập phồng nói, “Hôm nay con đã gặp Trịnh Vĩ.”
Trương Thục đang đắp mặt nạ để lấy lại được vẻ xuân sắc thời trẻ của mình, vốn định mắng cậu vì không dưng lại gọi điện về nhà, sau khi nghe được câu nói đó của cậu, bà liền bật người dậy, lôi mặt nạ xuống, nghiến răng mà nói, “Là lão già khốn kiếp đó sao?” Từ yêu thành hận, bà xoa lên gương mặt đã không còn tươi trẻ nữa, nghẹn khóc lên tiếng, “Chừng nào thì mày mới đem con tao về đây hả?” Bà trừng mắt nhìn ảnh chụp người đàn ông trên tường, ném cốc nước về phía đó.
“Mẹ thật sự xác định sao?” Hồ Loạn nhìn vô định. Việc này cậu đã từng nghe được lúc Trương Thục chửi mắng. Hôm nay khi Trịnh Vĩ xuất hiện trước mặt mình, cậu đã bắt đầu quan sát ông. Đối nhân xử thế ôn hòa, lễ nghi. Có một nhân viên phục vụ không cẩn thận làm đổ thức ăn lên người ông, khiến ông toàn thân đều là dầu mỡ, nếu là người khác thì nhất định người phục vụ đó sẽ bị sa thải, nhưng Trịnh Vĩ lại chỉ cười, luôn miệng nói không sao, không sao, sau đó còn trấn an người ta đừng hoảng hốt, còn giúp người ta dọn bàn thức ăn, mà khi đó lại không có người nào khác ở sung quanh đó.
Kể cả có là giả bộ cũng không cần giả bộ tới mức cẩn thận như thế. Người quản lý đại sảnh sau khi bận rộn sắp xếp mọi chuyện xong, đi ra thì nhìn thấy cả người Trịnh Vĩ bị như vậy liền bị dọa sợ, vội vàng chạy lên giải thích, nhưng Trịnh Vĩ lại bảo người ta đừng sợ, không có việc gì.
“Tao xác định!” Trương Thục rống lên trong điện thoại, khóc lóc, “Đó là con tao mà.”
Con trai là nỗi đau cả đời của bà, vì thân phận khác biệt và quy định trong hợp đồng nên bà không tới gần con trai được. Hồ Loạn một câu cũng không nói, ngắt điện thoại đi. Ngày đó, khi tin tức bà chủ Trịnh gia cùng con trai bị đâm chết được phát tán, Trương Thục phát cuồng cười to, nói rằng đã đến lúc bà phải lộ diện rồi, sau đó tận lực chăm chút ăn mặc, bỏ lại cậu một mình đi khỏi nhà. Trong vòng một tuần tiếp đó, cậu học được cách nấu cơm, trong lòng mừng thầm vì rốt cuộc cũng được thoát khỏi bà, tuy rằng cậu không biết bà ra ngoài để làm gì. Nhưng rồi cuối cùng bà cũng trở lại, lần này không còn phong thái như lúc trước nữa.
Lớp phấn thật dày cũng không che nổi nếp nhăn trên mặt.
Có điều đó cũng chỉ là khởi đầu cho mọi chuyện. Trương Thục bắt đầu sống cuộc sống rảnh rỗi, cơm nước nhà cửa bà đều mặc kệ, cũng không còn nuôi giấc mộng được làm bà lớn nữa.
Cậu nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh của Trịnh Thế Bân. Cậu tắt hệ thống sưởi trong phòng tắm, bước ra ngoài sấy khô tóc rồi nằm bất động trên giường. Yêu cầu của Trương Thục là muốn được gặp mặt và nhận lại đứa con trai của bà, nhưng yêu cầu ở vế sau thật sự là khó.
Hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, Hồ Loạn chúi đầu vào gối, chỉ vài phút sau liền ngủ.
Lúc Trịnh Thế Bân đi lên đã thấy người đang ngủ trên giường, ngoài trời đen kịt. Nhẹ nhàng rửa mặt làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, lại nghĩ đến việc Hồ Loạn rất để ý tới đêm 30 đó. Cá đã cắn câu, sao có thể không ăn được. Nhưng anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, đột nhiên có cái gì đó lóe lên chớp nhoáng trong đầu.
Hồ Loạn vùi cả người trong chăn, chỉ lộ ra nửa gương mặt, ngón tay đang nắm lấy chăn lộ ra bên ngoài. Trịnh Thế Bân nắm một ngón tay của cậu, ngắm nghía một hồi rồi chậm rãi đứng dậy định đi ra ngoài sofa ngủ. Bỗng từ phía sau có tiếng mèo kêu rất nhỏ, “Thế Bân…”
Không phải “anh Trịnh”, mà là “Thế Bân”.
Anh xoay phắt người lại, thấy người trên giường vẫn trong trạng thái ngủ say, tiếng gọi mềm mại kia dường như chỉ là vô thức, rơi vào trong tai anh lại biến thành kích thích. Trịnh Thế Bân cúi đầu nhìn cậu, ở dưới áo tắm có thứ gì đó dựng lên. Anh dở khóc dở cười tự tát mình một cái, “Cũng không còn là thanh niên trẻ tuổi gì nữa, mày kích động cái gì hả?!”
“Ưm…” Người trong chăn xoay người đi, thoải mái kêu một tiếng.
Trịnh Thế Bân bất tri bất giác nhớ lại cảnh tượng đêm 30, lúc đó anh rất thanh tỉnh, mỗi một chi tiết nhỏ đều nhớ rất rõ, đêm đó người trước mặt mình cũng ngâm nga như thế này. Yết hầu anh lại lên xuống mấy lần, hạ thân càng lúc càng khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...