Hồ Loạn chột dạ, nuốt “ực” một ngụm nước miếng xuống bụng.
Ảnh đế đưa tay lên định chỉnh lại caravat, sau đó mới nhớ ra hôm nay mình đeo nơ bướm, đành xấu hổ bỏ tay xuống, “Đừng lui nữa, lui nữa là ngã đấy.”
Hồ Loạn nghẹn giọng, quai hàm cứng đơ. Cậu ngẩng phắt đầu lên, bày ra tư thế ra chiến trường không hề sợ chết, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người hôn môi.
Bước nhanh lên phía trước, dùng tốc độ cực nhanh, một tay vắt qua thắt lưng ảnh đế, tay còn lại đặt ở phía sau chân, định tiền trảm hậu tấu bế ảnh đế lên, nào ngờ cả người ảnh đế vẫn vững chắc không hề bị dao động.
“Ha ha ha…”
Một tràng cười lớn vang lên.
“Cậu gầy teo thế này, vẫn là nên ngoan ngoãn để Trịnh Thế Bân bế đi.”
Cười chết mấy người đi! Hồ Loạn mất mặt quay đầu tránh đi.
Trịnh Thế Bân coi như nể tình nên không cười ra tiếng. Anh cúi người xuống, tay vắt lên thắt lưng Hồ Loạn, dễ dàng bế cậu lên như bế một đứa trẻ. Anh bế chặt tay, thừa lúc người trong lòng vẫn chưa phản ứng kịp liền cúi xuống hôn môi.
Trong đám đông nổi lên tiếng huýt sáo, ảnh đế lườm về phía đó một cái.
Xúc cảm mềm mại, còn có mùi trang điểm.
Nếu Hồ Loạn mở mắt lúc này thì nhất định có thể thấy biểu tình hơi cười của ảnh đế.
Tim đập thình thịch, mặt như bị lửa đốt. Cậu nhớ rõ đêm đó hai người hôn môi còn nóng bỏng hơn lúc này rất nhiều. Tuy đang nhắm mắt nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang chăm chú nhìn hai người, còn có cả tiếng “tách tách” của máy chụp ảnh nữa.
Hồ Loạn nặng 65 cân, cao 1m78, Trịnh Thế Bân bế cũng không hề cảm thấy nặng nề gì. Vốn dĩ chỉ định chạm môi để thỏa mãn yêu cầu của đoàn phù dâu, nhưng không hiểu sao trong đầu anh lại hiện lên đoạn H văn hôm nọ mình đọc được, môi cậu mềm mại, khiến anh rất muốn vói hẳn lưỡi vào trong trêu đùa cậu, chạm đến mọi ngóc ngách trong miệng cậu.
Tay trái cũng là xúc cảm mềm mại, anh hơi hoãn động tác lại, nhìn bộ vị đang hơi cộm lên ở trong quần âu của người trong lòng. Thấy Hồ Loạn vẻ mặt khẩn trương như bị người ta phi lễ, Trịnh Thế Bân lại nổi lên hứng thú muốn đùa giỡn, anh lặng lẽ vuốt ve.
Hành động này của anh khiến Hồ Loạn không chịu nổi. Cậu mở mắt ra muốn nâng người lên tránh bàn tay của Trịnh Thế Bân, nhưng môi hai người vẫn đang dính chặt, nếu cậu nâng thân lên thì người ta sẽ tưởng là cậu đang chủ động hôn môi Trịnh Thế Bân.
Những tiếng trêu đùa vang lên, “Vẫn còn 30 giây nhé, không được tách ra đâu.”
Cậu nắm chặt áo của ảnh đế, tay phát run nắm lên bả vai của đối phương, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp dồn dập.
Trịnh Thế Bân chậm rãi ôm chặt Hồ Loạn, hô hấp hòa quyện vào nhau. Nụ cười của anh càng sâu hơn, vừa lòng nhìn hai cái tai đỏ bừng của cậu, trong lòng lại nổi lên cảm giác kỳ quái.
Không lẽ là trùng hợp?
“3, 2, 1, hai người có thể dừng lại rồi.”
Vừa dứt lời, Hồ Loạn lập tức cúi đầu, nhảy xuống khỏi tay ảnh đế, giả bộ sửa sang lại quần áo để đỡ ngượng ngùng. Sau đó phát hiện mọi người đang chuyển sự chú ý lên người cô dâu, lúc này cậu mới nhẹ nhàng thở phào ra, khẽ đưa tay lên xoa xoa môi mình.
Nếu không có chuyện xảy ra vào đêm 30 kia thì cậu đâu phải loạn tâm như bây giờ.
“Sao thế?” Tay vừa mới chạm lên môi, trên đầu liền vang lên tiếng của ảnh đế.
Thẳng nam hôn môi thẳng nam nhất định sẽ sinh ra tâm lý chán ghét. Nhưng anh biết người trước mắt không phải là thẳng nam, lại thấy bộ dạng ngượng ngùng không chịu được nhưng vẫn cố nén nhịn của cậu, anh lại càng muốn trêu đùa, vì thế anh đưa tay ra nhẹ vò lên tóc cậu, ôn nhu bảo, “Không lẽ là thẹn thùng?”
“Em…” Cậu nhất quyết không thừa nhận, vươn tay đánh nhẹ lên tay ảnh đế, “Anh mới thẹn thùng ấy.”
Trịnh Thế Bân biết khi Hồ Loạn xấu hổ sẽ làm một số động tác để dời lực chú ý sang chuyện khác. Ầy, hôn lễ của bạn tốt, không nên đùa giỡn nhiều nữa. Anh lại vò đầu cậu thêm một lúc rồi mới chịu bỏ qua, “Vào thôi, vào ngắm cô dâu hôm nay nào.”
Sau đó cậu vô tri vô giác đi theo đoàn người vào trong.
Triệu Dĩ Văn không kìm được chảy nước mắt, lúc hai vợ chồng ôm nhau, cô dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe thấy, “Cảm ơn chồng.”
Đáp lại lời cô là cái ôm mạnh mẽ đầy nam tính.
Trịnh Thế Bân đứng một bên thở phào nhẹ nhõm, Triệu Dĩ Văn luôn miệng bảo với anh là cô muốn kết hôn, tiếc là thời gian trước đây nhìn lầm người, yêu lầm người, thiếu chút nữa còn muốn tự sát. Nhờ có Hoắc Thanh mà cô mới có thể mở lòng lại một lần nữa, kết cục bây giờ quả thật là tốt đẹp.
Hồ Loạn lần đầu tiên tham dự hôn lễ, hơn nữa lần này lại là với tư cách phù rể, cậu cũng bị không khí hạnh phúc của lễ cưới khiến cho lòng lâng lâng, mỉm cười vỗ tay cùng mọi người, sau đó theo yêu cầu của thợ chụp ảnh mà chụp ảnh với cô dâu với đủ mọi động tác, ôm, hôn má.
Náo loạn cả một ngày, cuối cùng buổi lễ cũng kết thúc, mọi người quay về. Hồ Loạn ngồi xổm xuống nhìn phần bụng hơi nhô lên của Triệu Dĩ Văn, “Chị Dĩ Văn, đã biết là trai hay gái chưa?”
Triệu Dĩ Văn đang chụp ảnh tự sướng cùng nhóm phù dâu, thấy vẻ mặt tò mò của Hồ Loạn, bèn khúc khích cười, “Không biết nữa. Bao giờ chị sinh thì mới biết được.” Cô cầm tay Hồ Loạn đặt lên trên bụng mình, “Có muốn làm bố nuôi của Tiểu Bảo Bảo không?”
“Còn sớm mà, em chỉ là cảm thấy thật thần kỳ.” Dưới tay cậu là một sinh mệnh bé nhỏ, sau khi sinh ra sẽ cất tiếng khóc, biến thành một đứa bé, không biết là tiểu thiên sứ nào lại có may mắn được trở thành cục cưng của Triệu Dĩ Văn đây?
Tất cả mọi người đều đang chụp ảnh kỉ niệm. Cậu cũng cầm điện thoại định đi xin ảnh đế một tấm chụp chung, nhưng nhìn quanh lại không thấy người đâu, “Chị Dĩ Văn, sao em không thấy anh Trịnh đâu cả.”
“Anh ấy đi đón bác trai rồi. Bố anh ấy với nhà họ Hoắc có quan hệ làm ăn.” Triệu Dĩ Văn nói xong mới nhận ra Hồ Loạn không hề biết gia thế của Trịnh Thế Bân, có chút hối hận vì đã nhanh mồm, bèn giải thích, “Nhà Thế Bân rất giàu có.”
Cô không chú ý tới thần sắc ảm đạm của Hồ Loạn khi nghe cô nói xong. Cả người cậu cứng ngắc, thu lại nụ cười gượng gạo, trong phòng có máy sưởi ấm áp, nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Là Trịnh Vĩ. Cái tên này, trong quãng thời gian cậu suốt ngày bị chửi mắng đều được nghe nhắc tới rất nhiều lần.
“Mày nhìn đi, mày đúng là phế vật. Suốt ngày chỉ biết ăn thôi. Ha ha, về sau kiểu gì cũng chết sớm, đoản mệnh giống mẹ mày, lúc làm giải phẫu chỉ lôi ra được toàn mỡ là mỡ.”
“Nói đi, mày mở mồm nói chuyện cho tao!”
“Hừ, Trịnh Thế Bân nhà người ta còn được du học nước ngoài kia kìa, mày thì sao, mỗi ngày đều là ôm trứng ngỗng () về nhà, tốt nhất là đưa cho bố mẹ mày ăn ấy, không kẻo béo thành lợn mất.”
() “Trứng ngỗng” là điểm 0 ấy.
Người đàn bà dùng sức nâng đầu đứa nhỏ lên, nhìn ánh mắt quật cường của đứa nhỏ liền giơ tay tát vào mặt nó một cái, chửi ầm lên, “Ăn của tao, uống của tao mà còn dám trợn mắt lên nhìn tao. Con của tao là thiên tài có biết không hả thằng phế vật này, cái thứ vô dụng! Sống cùng mày thật đúng là phát ớn lên được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...