Bạch Hàn Vĩ tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Mùi hương xa lạ làm cậu biết được rằng, nơi đây không có Tề Lăng của cậu.
Sau khi nhận thức ra điều đó, cậu hoảng sợ bật ngồi dậy, loay hoay tìm xuống giường.
Đương lúc chân đã chạm tới sàn, sau lưng liền vang lên giọng nói
"Đừng để chân không mà xuống sàn.
Em sẽ bị cảm lạnh.
Đến đây nào".
Cố Vãn Thâm vươn tay kéo Hàn Vĩ lại phía mình, ôm ghì vào lòng "Em muốn ăn gì? Tôi vì em mà biết nấu được rất nhiều món đó"
Bạch Hàn Vĩ hoảng sợ, dùng tay đẩy Cố Vãn Thâm ra, thậm chí còn gấp đến mức tay đánh loạn xạ vào người anh.
"Hàn Vĩ, tôi đang kiềm chế không làm em đau.
Em ngoan một chút, nhé?"
Nói xong liền đè Hàn Vĩ ra giường hôn lên môi.
Lại sợ cậu sẽ kích động như hôm qua, nụ hôn chỉ dừng lại cái phớt môi nhè nhẹ.
Vãn Thâm đứng dậy khỏi giường.
Khom lưng bế Hàn Vĩ lên, bước vào nhà vệ sinh.
Đã được chuẩn bị trước, nhà vệ sinh có một chiếc ghế thật cao đặt trước bồn rửa mặt.
Đặt Hàn Vĩ lên, Vãn Thâm bắt đầu hầu cậu đánh răng rửa mặt.
Bôi sữa rửa mặt ra tay, Vãn Thâm nhẹ giọng nhắc nhở: "Bảo bối, em nhắm mắt lại đi".
Hàn Vĩ máy móc nhắm đôi mắt vốn không còn thấy đường lại.
Ngoan ngoãn để Vãn Thâm rửa mặt giúp.
Xong xuôi, Vãn Thâm bế Hàn Vĩ xuống nhà bếp.
Giữa phòng bếp được đặt một chiếc ghế đặc chế.
Ghế tương đối cao, người ngồi vào sẽ không tự đứng lên được.
"Ngoan nhé bảo bối.
Anh nấu em cháo hải sản".
Ngay lúc Vãn Thâm xoay lưng, một tiếng bịch thật lớn vang lên.
Cố Vãn Thâm ngay lập tức xoay người.
Chỉ thấy trước mắt là Bạch Hàn Vĩ hai tay ôm lấy đầu còn đang chảy máu, dưới chân là mảnh vỡ của bình hoa thủy tinh.
Còn người bên cạnh Hàn Vĩ chính là tiện nhân Khê Vĩ.
Cố Vãn Thâm chỉ biết máu nóng sộc lên đầu.
Hai mắt đỏ ngầu rút con dao bếp gần đó lao đến.
"Khê Vĩ, tôi cho cậu đường sống, cậu lại không tận dụng.
Thế thì tôi cho cậu toại nguyện"
Con dao vụt găm vào vai phải của Khê Vĩ, tiếp lại thô bạo rút mạnh ra chém vào cổ tay y.
"Đ..đau"
Khê Vĩ bưng vai trái quỵ xuống đất mắt hận thù nhìn Cố Vãn Thâm.
"Cố Vãn Thâm, tôi hận anh.
Tôi rất hận anh"
"Cậu làm sao mà vào được đây?" Vãn Thâm dùng chân đạp bên vai đang bị thương của cậu xuống sàn nhà.
"Hah, đừng trách tôi, là trách anh quá lỏng lẻo.
Mật khẩu nhà đều đặt giống nhau.
Là ngày sinh của súc sinh ấy phải không? Tôi còn định sẽ lẻn vào phòng, rạch cổ họng của tên tiện nhân đó A.."
Lời vẫn chưa nói dứt đã bị Cố Vãn Thâm dùng dao chém lên mắt y một đường bén ngót.
Cố Vãn Thâm vung vẩy con dao trong tay gọi lớn "Vào đây đưa Hàn Vĩ lên phòng băng bó.
Hôm nay ca trực của ai, tự xuống tầng hầm chịu phạt".
Khi gian bếp chỉ còn lại Vãn Thâm và Khê Vĩ, anh thong thả ngồi xổm xuống đất.
Tay nâng cằm y lên.
"Ngôn Hạ có vẻ không quản lý cậu tốt thì phải.
Để chó nhà mình đi cắn bậy".
Chỉ thấy Khê Vĩ đồng tử co rút mãnh liệt.
Môi bị cắn đến chảy máu.
"Tôi phải gọi cho Ngôn đại thiếu gia đến đây đón chó của mình về.
Cậu nên cảm thấy may mắn vì không còn là người của tôi.
Bằng không, cậu hẳn sẽ muốn chết mà không được".
Cố Vãn Thâm lấy điện thoại ra bấm số Ngôn Hạ, liền thấy Khê Vĩ run rẩy ôm lấy chân anh.
"X..xin anh, coi như, coi như không thấy tôi.
Để tôi thoát khỏi nơi đó.
Tôi xin anh.
Tôi không đến đây nữa.
Là tôi hồ đồ, ngu ngốc.
Xin..xin anh.
Hay abh gϊếŧ tôi cũng được.
Đừ...đừng gọi hắn.
Hắn..."
'Xin chào Cố tổng' Khê Vĩ van xin còn chưa dứt liền nghe từ trong máy điện thoại của Cố Vãn Thâm vang lên giọng nói trầm trầm của Ngôn Hạ.
Khê Vĩ hoảng sợ đưa tay muốn đoạt lấy điện thoại liền bị Cố Vãn Thâm đá văng ra xa.
"Ngôn Hạ, đón chó cậu qua đây cũng nên quản lý một chút.
Để y chạy loạn đến nhà tôi, còn hành hung Hàn Vĩ.
Cậu định sẽ giải quyết thế nào?"
Đầu dây bên kia im lặng một chút, tiếp theo có tiếng thảo luận, sau đó là tiếng động va chạm.
"Xin lỗi Cố tổng.
Tôi đến biệt thự anh đón y về"
Tắt điện thoại, Cố Vãn Thâm đạp đạp lên đầu Khê Vĩ còn đang ngơ ngẩn.
Sau đó rửa tay sạch sẽ, bắt đầu nấu cháo bào ngư cho Hàn Vĩ ăn sáng.
Tất cả quá trình đều không liếc đến Khê Vĩ lấy một lần.
Máu đều đã thấm xuống dưới sàn.
Vãn Thâm nhíu mày: "Cậu tốt nhất nên liếm sạch vết bẩn để lại nhà tôi đi"
Sau đó không quan tâm nữa mà bưng khay đựng đồ ăn lên phòng.
Cuộc đời, vẫn còn rất nhiều kẻ ngu ngốc.
Số phận của họ đã bi kịch, trí não họ lại càng thảm thương hơn.
Thật đáng thương.
Anh lúc ấy đã rất muốn gϊếŧ Khê Vĩ, nhưng vì quy ước giữa anh và Ngôn Hạ, anh không thể chạm vào đồ của hắn được.
Nhưng anh tin, sau lần này, Khê Vĩ sẽ không thể đi được nữa.
Không ngoài dự đoán, trong lúc đang đút Hàn Vĩ ăn, dưới sân biệt thự đã vang lên từng trận náo nhiệt.
Xuyên qua lớp cửa sổ sát đất, anh nhìn thấy hai chân Khê Vĩ đã bị đứt lìa.
Ngôn Hạ tay cầm rìu dường như cảm nhận được ánh nhìn của anh, liền ngẩn đầu hướng anh cười một chút, còn huơ huơ cái rìu đầy máu trong tay.
Cố Vãn Thâm gật đầu chào sau đó kéo kín rèm cửa lại.
Vuốt ve đầu được băng kỹ càng của Hàn Vĩ, Vãn Thâm như nhớ về khi xưa: "Vĩ, lúc trước hẳn em đau lắm.
Tôi xin lỗi.
Là tôi hồ đồ không điều tra ngọn nguồn đã lao vào hành hạ em.
Nhưng mà, tôi sẽ không như vậy nữa, em xem, tôi sẽ vì em mà thay đổi.
Em cũng hãy vì thế mà yêu tôi một lần nữa được không?".
Hàn Vĩ cúi thấp đầu, đôi mắt trắng đục hoang man không rõ.
Đôi môi mím lại đến trắng bệch.
"Không sao, không sao.
Sao tôi lại ép em được chứ, tôi sẽ đợi mà.
Tôi đợi được.
Tôi có lòng kiên nhẫn, tôi sẽ đợi, đợi suốt đời cũng được" đặt chén cháo đã trống không xuống đất, Vãn Thâm hôn lên môi câuh, dùng lưỡi liếm sạch vết cháo bết trên môi "Bảo bối, tôi đã cho người tìm giác mạc, thận, tim cùng với một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ hàng đầu thế giới cho em rồi.
Hết tuần này, tôi sẽ đưa em đi phẫu thuật.
Phẫu thuật xong, em sẽ khoẻ mạnh.
Tôi sẽ tập cho em đi.
Tôi thật ngu ngốc phải không, đã cho người đập gãy, nối lại chân em nhiều lần như vậy.
Nhưng mà y học tiến bộ, họ còn có thể nối được cánh tay bị đứt lìa lại với nhau mà, nên em đừng lo.
Em sẽ đi lại bình thường, sau đó tôi sẽ đưa em đi tham quan khắp nơi.
Được không?"
Hàn Vĩ im lặng không nói, mái tóc dài bạc trắng lay động trong không khí.
"Hàn Vĩ à, em không muốn nói chuyện cũng được, nhưng em hãy gật đầu đi chứ.
Em gật đầu đáp ứng, tôi sẽ đưa em đi gặp Tề Lăng, thế nào?"
Hàn Vĩ nghe được cái tên quen thuộc liền mạnh mẽ ngẩn đầu.
Mò mẫm tìm lấy bàn tay anh nắm chặt lấy.
Đôi môi mấp máy [thật sự có thể sao?]
Cố Vãn Thâm buồn cười: "Tôi từng giấu em điều nào sao? Đừng lo, gặp Tề Lăng là chuyện đơn giản thôi.
Em chỉ cần đáp ứng phối hợp điều trị với tôi.
Sau này chỉ cần em đáp ứng tôi 1 điều, tôi sẽ thoả mãn 1 điều kiện của em, chỉ cần trong khả năng tôi có thể, ví dụ như mỗi 2 tuần sẽ cho em gặp Tề Lăng một lần, hoặc như là đưa em đi ra ngoài.
Đơn giản mà, em đồng ý chứ?"
Hàn Vĩ không quan tâm, cậu chỉ cần được gặp Tề Lăng, được biết rằng anh ấy không sao là đủ rồi.
Vì thế cậu liên tục gật đầu.
Cố Vãn Thâm nén đau lòng cười khổ, tay vuốt nhẹ lên tóc cậu yêu chiều.
Đơn giản mà, chỉ cần em muốn tôi liền có thể cho em.
Chỉ cần em cười với tôi là đủ rồi.
---------------------------------------
Havi: do có bạn bảo mạch truyện bị kéo dài nên từ chương sau Havi sẽ đẩy nhanh tiến độ =)))
Yêu ????
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...