Tận Cùng Đau Đớn


Đến tận bây giờ cô vẫn không thể hiểu được , đã năm năm trôi qua vì sao anh vẫn không buông tha cho cô chứ.

Người chết cũng đã chết , người sống thì bị anh đày đoạ , đến cả tro cốt của một hồn mà anh cũng không tha rốt cuộc là tại sao.

Một ngàn câu hỏi trong đầu cô nhưng cô không tài nào lý giải nó được .
“ Này cô gái…….cô gái ….

” bác tài gọi cô một hồi lâu .
“ À dạ ” .
“ Cô rốt cuộc là muốn đến đâu tôi gọi có nảy giờ ” .
“ À cho cháu tới toà nhà ở con phố phía trước ạ ” .
Cô về đến nhà cũng đã mười giờ hơn nghĩ đến việc còn vài thứ chưa sắp xếp còn thở dài một hơi , mở cửa vào thấy Trân Trân nằm trên sofa tạp dề chưa cởi tay còn cầm cây quét bụi cô không khỏi bật cười.

Nhưng cô cũng không đánh thức Trân Trân chỉ nhẹ nhàng cởi tạp dề lấy cây phủi bụi từ tay cô rồi lấy chiếc mền nhỏ đắp cho cô .
Sáng hôm sau cô dậy làm buổi sáng cho cả hai mùi thơm của đồ ăn đã đánh thức chiếc bụng đói của Trân Trân.

Cô ngồi dậy rồi đi vào bếp đứng tựa người vào cánh cửa để tận hưởng mùi thức ăn đang bốc lên.

Tuyết Vy quay sang thấy Trân Trân như vậy cũng bất giác cười .
“ Tiểu thư của tôi ơi , nếu cô không muốn muộn giờ làm thì hãy mau nhanh nhanh đi sửa soạn lại đi ” cô nhìn Trân Trân bộ dạng nhếch nhác mà cười ra tiếng .
“ Vy Vy……..mình ngủ bao nhiêu cũng không cảm thấy đủ , phải làm sao đây ” Trân Trân lười biếng cất giọng .

“ Để mình bảo chị Châu giúp cậu tỉnh táo hơn ” cô nhướng nhẹ đôi mày của mình nhìn Trân Trân đáp .
“ Đại ca à , cậu thận nhẫn tâm với mình đó , mình yêu thương cậu như vậy mà cậu lại nỡ đối xử với mình như vậy sao ” Trân Trân thở dài nói lại .
“ Trân Trân , cậu có đói không ? ” .
“ Có , mình rất đói ” gương mặt còn chưa chịu mở mắt ra xịu xuống .
“ Cậu có muốn trễ giờ làm không ? ” .
“ Không muốn đau ” .
“ Vậy cậu có muốn mình gọi chị Châu đón cậu đi làm không ? ” cô khoanh tay trước ngực hỏi Trân Trân từng câu rồi cười thích thú .
“ Không cần………không cần , thật sự không cần mình ngay bây giờ đi rửa mặt liền đây ” Trân Trân nghe tới chị Châu liền lập tức mở mắt mà chạy vào nhà vệ sinh .
“ Trân Trân , mình có chuẩn bị đồ cho cậu cả rồi , cả bộ đồ để cậu thay nữa ” vừa nói cô vừa dọn đồ ăn ra bàn nhanh chóng .
“ Được , cảm ơn cậu mình sẻ ra ngay ” .
Một lúc sau Trân Trân nhanh chóng chạy ra cả hai ăn sáng xong cùng nhau đi làm.

Hôm nay là ngày đầu tiên Tuyết Vy đi làm lại sau vài ngày được nghỉ ngơi.

Cô được mọi người tổ chức cho một buổi tiệc nhỏ chúc mừng đang vui vẻ thì chị Châu gọi cô vào văn phòng .
“ Tuyết Vy , em vào gặp tôi một lát ” .
“ Vâng ạ , em vào ngay ” nói xong cô nhìn qua mọi người : “ Mọi người cứ tiếp tục , tôi sẻ ra ngay ” vừa đặt ly nước xuống cô liên vào ngay .
“ Chị có việc gì sao ạ ” .
“ À đúng rồi tôi muốn báo cho cô một tin ” .
“ Dạ ” .
“ Khoảng đầu giờ chiều nay , người kí hợp đồng mua tranh của cô sẻ tới lớp học vẽ để xem và đồng thời cũng sẻ ghé qua phòng triễn lãm của chúng ta tôi đã quyết định sẻ cùng cô và còn có cả Trân Trân nữa sẻ đến đó đón tiếp họ ” nói một hồi chị Châu mới ngước lên nhìn cô lúc này gương mặt của cô chả khác nào một người chết .
“ Này Tuyết Vy cô sao thế ? ” chị Châu vừa gọi vừa chạy đến chỗ cô .
“ Em…..không……sao chỉ là ……..” .
“ Làm sao ? ” .
“ Chỉ là em hơi không thoải mái một chút , em vào nhà vệ sinh một lát ” .
“ Được , được cô mau đi đi ” .
Nói xong cô lập tức rời khỏi phòng chạy vào nhà về sinh từng chuyện , từng chuyện ngày hôm qua lập tức hiện lên trong đầu cô sao vậy chứ hắn ta chẳng khác nào ma quỷ cứ bám dính lấy cô.

Cô mở vòi nước dòng nước lạnh thấu xương nhưng cô vẫn tạt nó vào mặt mình để tỉnh táo hơn.

Cô đang cố trấn an bản thân thì nhận được một cuộc gọi từ Trân Trân .
“ Cậu đang ở đâu vậy ? ” .
“ Mình vào nhà vệ sinh một lát , có việc gì sao ? ” .
“ Tuyết Vy bây giờ mình với chị Châu có việc phải đi gấp có lẽ sẻ về rất trễ , chị Châu bảo mình nói với cậu tí cậu tiếp vị khách đến xem kia…..” .
“ Gì chứ ? Cậu đang đùa mình phải không Trân Trân ” .
“ Mình đùa cậu hồi nào chứ cậu cố lên nhé bâyn giờ mình phải lái xe đưa chị Châu đi , chiều mình sẽ về đón cậu.

Tạm biệt ” .

“ Trân…..” Cô lúc này sắp điên thiệt rồi , nhưng không thể làm gì được .
Hôm nay cô xuống lớp dạy vẽ rất sớm thậm chí cô còn chả đụng đến buổi trưa không phải vì cô không đói mà vì cô cảm thấy nuốt không trôi.

Đang ngồi thất thần thì một giọng nói âm trầm bỗng vang lên bên tai .
“ Không muốn tiếp khách sao ? ” .
Vừa ngước lên thì thân ảnh đó đã đứng trước tầm nhìn của cô.

Cô liền đứng bật dậy .
“ Tiên…..tiên sinh ngày tới rồi ” .
Anh không trả lời mà bước qua cô đi một vòng lớp học.

Anh từ từ từng bước đi lướt qua từng chỗ khi bước đến cuối lớp bỗng cô cất giọng lên .
“ Nguyễn tiên sinh , tôi muốn huỷ hợp đồng ” cô cất tiếng vừa đủ nghe .
Tay anh định chạm vào bức tranh nhưng cuối cùng lại dừng ngay giữa không trung dời tầm mắt từ bức tranh sang cô .
“ Huỷ hợp đồng ? ” anh nhắc lại từng chữ bằng giọng quỷ dị .
“ Phải tôi muốn huỷ hợp đồng ” .
“ Cô có biết cái giá phải trả cho nó là gì không Phan tiểu thư ? ” anh không nhìn cô nữa mà từ từ lại quay sang bức tranh đưa tay chạm vào nó .
“ Tiên sinh , tôi không biết Phan tiểu thư là ai , tên tôi chỉ có hai chữ mong anh để ý giúp tôi ” .
Nghe cô nói anh lập tức nhếch mép một cái rồi chầm chậm đi lại phía cô .
“ Vị tiểu thư có thể cho tôi biết rõ tên cô không ? ” ánh mắt sắt bén của anh đang nhìn cô không rời .
“ Tuyết Vy ” .
“ Ồ , ra là vậy ” anh nhìn cô nhếch miệng cười một cái .
“ Được rồi quay lại vấn đề đi , vì sao muốn huỷ hợp đồng ? ” .
“… tôi…..tôi chỉ là không muốn hợp tác nữa ” .
“ Đây là lý do của cô sao ? ” .
“ Phải ” .
“ Rất dứt khoát , nhưng tôi có thể đảm bảo một điều cô chưa từng đọc hết bản hợp đồng đó.


Đúng không Tuyết Vy tiểu thư ” .
“ Anh có ý gì ? ”
“ Ý gì chứ , nếu đọc hết thì tại sao cô lại muốn huỷ hợp đồng ? ” .
“ Anh……..

” .
“ Không sao nếu cô đọc chưa hết tôi sẻ thay cô đọc.

Thừa Tuấn đem bản hợp đồng phụ vào đây ” .
“ Vâng , thưa chủ tịch ” .
Một lúc sau Dương Thừa Tuấn quay vào kèm theo đó là bản hợp đồng trên tay .
“ Tiểu thư mời cô nghe cho.

Nếu bên đại diện muốn huỷ hợp đồng với người sở hữu thì phải bồi thường số tiền gấp ba lần so với tiền đấu giá , tôi đấu giá bức tranh một trăm ngàn đô gấp ba lần là 7 tỷ cô nói xem cô đủ đền không ” .
Anh dứt lời tiếng đến chỗ cô kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống trước mặt cô .
“ Sao , muốn huỷ hợp đồng sao ? ” .
Cô thật ngu ngốc đến cuối cùng vẫn là không biết gì để anh ta có thể hạ gục cô một cách dễ dàng.

Đến cuối cùng vẫn là hèn mọn quỳ dưới chân anh một cách hèn hạ ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui